Ta lại về trong góc thương yêu
Còn đó thanh âm, nhớ thật nhiều
Tình Thu chạm khẽ.. Thôi đừng lạnh!
Nhạt nắng bên trời, hôn dáng xiêu..
KL
Ban đầu, gã để đồng hồ báo thức lúc bốn giờ. Nhưng gã luôn thức giấc trước khi chuông báo thức reng.
Khoảng thời gian này thật khó chịu. Gã không thể yên tâm ngủ tiếp, nhưng cũng không muốn nhấc mình ra khỏi giường. Để điều chỉnh lại sự bất hợp lý này, gã để đồng hồ báo thức lúc ba giờ rưỡi.
Bốn giờ là thời điểm thức giấc của những người mẫu mực. Mẹ của gã ngày xưa luôn thức dậy vào lúc bốn giờ sáng.
Ba giờ thì quá sớm, vì đêm chưa qua hết. Ba giờ rưỡi là thời điểm thương lượng giữa đêm và ngày.
Là sự mặc cả giữa một người và thời gian, để cuộc sống của gã kéo dài hơn một chút.
Gã thức dậy sớm để làm thơ.
Những bài thơ của gã dán đầy trên những bức tường của tầng hầm.
Có một mùa đông mưa bão, điện cúp, gã đã gỡ từng bài thơ xuống, châm lửa đốt, và hơ tay trên đó.
Có gì đâu, thơ thôi mà. Những gì viết ra, suy cho cùng, cũng là để quên đi, như cất đi một gánh nặng.
Gã là một người bình thường, chẳng có chút lập dị của một nhà thơ.
Nhưng gã luôn có ý nghĩ kỳ quặc là chỉ có lúc làm thơ — khoảng thời gian từ lúc thức giấc đến khi đi làm — gã mới thực sự sống.
Còn việc làm để mưu sinh, và các việc khác chỉ là phương tiện của cuộc sống, là chuyện bên lề.
Người đàn bà ngồi yên như pho tượng trên chiếc trường kỷ. Người đàn ông quỳ xuống, úp mặt vào giữa hai đầu gối của nàng. Gã nhắm mắt, thở chậm, như muốn ngủ yên ở đó mãi mãi.
Bên nàng, gã không cần làm một bài thơ nào khác, bởi chính nàng đã là một bài thơ. Nàng lùa năm ngón tay vào mái tóc của gã. Những sợi tóc mầu trắng khẽ rên lên, bởi vì chúng được vuốt ve. Miệng gã hé mở, bật ra những âm thanh lạ lùng, mà chỉ có nàng nghe ra.
Đó là ngôn ngữ của một con chim — đã có một thời chỉ quen nói chuyện với chính mình.
Văn Tiểu Thuyết
Cuối Dòng Sông Khô (Không Tên Số 11)
Em thướt tha như một câu thơ,
hắt hiu trong ngàn lời đêm chờ...
Ta đời lỡ dòng sông khô,
chờ uống lời em ru, lả giấc đời chiều thu...
Tình ngỡ như trong một giấc mơ,
tưởng đã qua đi nhưng nào ngờ,
Gặp nhau trong phút giây nhiệm mầu,
rồi xa nhau theo tháng ngày lênh đênh...
Tim đã héo khô, mi đã thâm quầng,
đâu còn làn môi ấm, đâu còn màu xanh tóc..
Ta đốt lên ngọn lửa yêu thương
Ngất ngây trên dòng tình mê cuồng...
Em, sầu úa giọt lệ sương
Đổ xuống vực đau thương, cả kiếp đời buồn đơn.
Mây đã đem mưa về chưa,
tưới lên cho vườn tình thay mùa...
Cây trổ lá và đơm hoa,
chờ gió lộng bao la, thả giấc mộng đời xa
Cuộc sống với tháng ngày khắt khe,
để lỡ đi đôi môi dậy thì,
Một khi đã đắm say vội vàng,
thì trăm năm ngơ ngác đời lang thang
Em xin hiến dâng anh trái yêu đầu,
xin cả đời che dấu, xin một đời nương náu..
Anh hãy cho em lời yêu thương,
dắt em sang thăm miền thiên đường
Em, rồi cúi đầu xin vâng,
Cầu mong được riêng anh, và suốt đời tin anh...
Em, rồi cúi đầu xin vâng,
Cầu mong được riêng anh, và suốt đời tin anh...