Có một câu nói mà tôi rất thích “Có thể mẹ bạn không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương bạn theo cách hoàn hảo nhất có thể”.
Đúng vậy, dù bản thân có nghèo khó, vất vả thế nào nhưng mẹ vẫn luôn cố gắng, hy sinh bản thân mình để cho chúng ta một cuộc sống được yêu thương và đủ đầy nhất có thể.
Có lẽ đó là lý do lớn nhất khiến chúng ta cần biết ơn mẹ một cách sâu sắc và chân thành nhất.

Hôm nay, tôi vô tình nghe được một đoạn đối thoại giản dị, mà lòng chùng lại:
– Tại sao trẻ con tè dầm thì mọi người thấy bình thường, còn người già tè dầm lại bị coi là phiền phức?
Vì người già... không còn mẹ nữa.
Chỉ một câu thôi, mà như có ai bóp nhẹ tim mình.
Phải rồi...
Em bé thì có mẹ lau khô, vỗ về, dỗ ngọt: "Không sao đâu, có mẹ ở đây."
Còn người già dù cũng lấm lem, yếu ớt, run rẩy lại chẳng còn ai để dịu dàng nói với họ như thế.
Người ta thường nói: “Già như trẻ con."
Nhưng khác biệt lớn nhất là:
Trẻ con được sinh ra giữa vòng tay.
– Người già dần rời đi giữa khoảng lặng.
Trẻ con vụng về, ai cũng tha thứ.
Còn người già lẩm cẩm, vụng về... lại dễ bị coi là phiền.
Một cái thở dài cũng đủ khiến họ thu mình lại.
Một ánh mắt thiếu kiên nhẫn cũng có thể khiến họ tự thấy mình trở thành gánh nặng.
Bạn có từng nghĩ, cha mẹ mình những người từng gánh cả một đời mưa nắng sẽ thấy xấu hổ đến nhường nào, khi chẳng còn đủ sức tự mặc quần áo, tự cầm muỗng ăn, hay tự đi đứng như trước?
Có chứ.
Bởi họ từng mạnh mẽ.
Từng dành miếng ngon nhất cho con.
Từng là người đứng chắn gió sương cho ta.
Nhưng rồi thời gian cũng khiến những bàn tay ấy run rẩy, những bước chân chậm dần lại, và ánh mắt cũng không còn rõ như ngày xưa.
Ta yêu con trẻ bằng tất cả bao dung.
Vậy sao lại khó lòng mềm mỏng khi cha mẹ già yếu dần đi?
Có phải vì ta đã quá quen thấy họ kiên cường, nên khi họ yếu đi, ta lại bối rối, thiếu nhẫn nại, quên mất rằng họ cũng cần được chở che như họ từng che chở ta?
Không ai muốn trở thành gánh nặng.
Và càng không ai muốn thấy mình trở thành nỗi phiền trong chính ngôi nhà của mình.
Thế nên, nếu một ngày mẹ cha bạn trở nên lẩm cẩm, nói mãi một câu chuyện cũ, hay thậm chí tè dầm, xin đừng thở dài, đừng khó chịu.
Hãy nhớ lại:
Ngày bạn còn nhỏ, ai đã thay tã cho bạn?
Ai đã lau từng giọt nước mắt không một lời than phiền?
Người già... cũng từng là đứa trẻ có mẹ. Nhưng giờ đây, họ chỉ còn bạn.
Làm thế nào để trở thành một người tử tế?”
Hãy bắt đầu bằng cách thương một người già, như thể bạn đang ôm lấy một đứa trẻ không còn ai dỗ dành.
Sưu tầm

Đừng Giận Mẹ!
Đừng giận mẹ!
Em ơi, đừng giận mẹ làm gì
Bởi người già tính tình như con trẻ
Bằng tuổi mẹ rồi chúng mình cũng thế
Cứ đổi thay nóng lạnh bất thường
Biết bao người không còn mẹ để mà thương
Miếng trầu quả cau thắp hương rồi để héo
Mẹ đã qua một đời khôn khéo
Mới nuôi anh khôn lớn đến bây giờ
Tuổi già đi qua là sự sống hững hờ
Nên đổi tính ấy là điều dễ hiểu
Hãy vui vẻ đừng bao giờ khó chịu
Khi mẹ ta còn hiểu hiện trên đời
Để một mai khi khuất bóng mẹ rồi
Mỗi chúng ta không còn gì phải hận
Mẹ có điều gì em ơi đừng giận
Vì ta cũng là mẹ trong những tháng năm sau…
Phan Toàn
Hoàng Quân - Đừng Giận Mẹ (Trường Giang)
Ôn Vĩnh Quang - Mẹ Tôi (Trần Tiến)