Một Ukraine kiệt sức đang chật vật tìm lính mới cho tiền tuyến
Sarah Rainsford
Phóng viên Các vấn đề Đông Âu, Cherkasy
12 tháng 2 2024
Sĩ quan phụ trách công tác tuyển quân đang loay hoay tìm tân binh
Khi Pavlo Zhilin và đội tuần tra của ông tiến vào đường phố ở Cherkasy, đàn ông con trai ở đây thường đổi hướng để tránh mặt họ.
Pavlo là một sĩ quan phụ trách tuyển quân đang tìm kiếm lính mới cho quân đội Ukraine.
Nhưng gần hai năm sau khi Nga phát động của xâm lược toàn diện vào Ukraine, không còn dòng thác quân tình nguyện cho tiền tuyến nữa.
Hầu hết những người sẵn sàng chiến đấu đều đã chết, bị thương hoặc vẫn còn kẹt ở tiền tuyến đợi lính mới vào thay.
Ở thị trấn miền trung Cherkasy, tương tự những nơi khác, tìm kiếm tân binh giờ đây không dễ chút nào, khi mà những nhiệt huyết và năng lượng ban đầu đang cạn dần.
Ukraine đang kiệt sức.
Câu chuyện của Pavlo
“Tôi không hiểu. Mọi người cứ dửng dưng, như thể chiến tranh đang ở đâu rất xa. Nhưng đây là một cuộc xâm lược toàn diện, thế mà người ta có vẻ không quan tâm,” Pavlo nói.
Ông thất vọng bởi cái mà ông cho là sự thờ ơ.
“Chúng tôi cần tất cả mọi người sát cánh bên nhau như họ đã từng vào ngày đầu tiên. Mọi người đoàn kết lại, như thể anh em.”
Thay vào đó, cơ quan an ninh ở Cherkasy thường phải đánh sập các kênh mạng xã hội địa phương chuyên cảnh báo thời điểm đội tuyển quân đến thị trấn và báo động để họ chạy tới các khu vực khác để tránh.
Ở tuổi 24, Pavlo đã hy sinh rất nhiều cho đất nước.
Pavlo bị mất cánh tay khi chiến đấu ở Bakhmut
Anh lớn lên với ước mơ trở thành một người lính – mắt anh sáng bừng khi nhớ lại điều này – và anh đang phục vụ trong quân ngũ vào tháng 2/2022 thì quân Nga tràn qua biên giới.
Anh chiến đấu gần Kyiv, rồi Soledar ở vùng Donbas miền đông, nơi chiến trận trở nên tàn khốc. Vào mùa hè đầu tiên ấy, anh được điều tới Bakhmut.
“Chúng tôi hứng hỏa lực nặng nề. Một quả đạn pháo rơi ngay gần chỗ tôi. Tôi mất toàn bộ khuỷu tay. Chẳng còn lại gì,” anh kể, mô tả lại một đợt tấn công khiến anh bị thương nặng.
Anh tìm cách trườn tới nằm dưới một bụi cây và bắt đầu cầu nguyện.
Người lính trẻ thừa nhận rằng được vào bệnh viện cho anh một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm: không chỉ bởi anh còn sống mà bởi cuối cùng anh đã thoát khỏi tiền tuyến. “Ở đó quá khắc nghiệt. Tôi thậm chí không thể diễn tả thành lời.”
Anh nhìn xuống và rơi vào im lặng.
Các vết thương của Pavlo rất nặng. Cánh tay phải của anh bị cắt cụt tới dưới vai, anh vẫn còn thấy đau ở phần chi đã mất, và anh bị một mảnh đạn găm vào chân. Chiếc tay giả chỉ giúp anh cử động được chút ít.
Sau tất cả những mất mát mà anh đã trải qua, tôi tự hỏi liệu anh có hiểu được vì sao những thanh niên khác trốn tránh quân dịch hay không.
“Một ngày nào đó, con cái họ sẽ hỏi họ đã làm gì thời chiến tranh, trong lúc những người khác ra trận. Khi họ trả lời, 'Ba đã lẩn trốn,’ thì hình ảnh của họ sẽ hết sức thảm hại trong mắt con cái,” Pavlo nói chắc nịch.
Dù vậy, cái giá mà Ukraine phải trả để tự vệ đã quá cao.
Khi tôi hỏi Pavlo có phải anh đã mất bạn bè trong chiến trận, anh thừa nhận rằng trong đại đội của anh, ‘hầu như chẳng còn ai còn sống’.
“Những người còn sống sót đều bị thương như tôi. Những người khác đã chết cả rồi.”