(Đây là chỉ là lời tường thuật của cá nhân - một người dân California - cảm nhận được với đời sống chung quanh trong tuần lễ đầu tiên của lần đóng cửa lần 3 vì bịnh dịch trong năm nay. Biên xuống như một dạng nhật ký (journal) của bản thân.
Đây không phải là một "diễn đàn chính trị", chẳng có tí gì chính trị chính em trong này.
Bởi thế quí vị nào muốn bàn về chính trị hay nêu ra quan điểm chi đó của quí vị, xin hãy mang về trang của mình.
Nếu qui vị mang vào đây, mình xin phép trước là sẽ xoá ngay.
Xin tôn trọng nhau.
Don Hồ xin thành thật cám ơn)
California đã bước qua tuần lễ thứ nhì của lần lockdown thứ 3 (đóng cửa) vì dịch bịnh gia tăng. Ở ngoài đường, đường xá thấy như vẫn bình thường, chợ búa vẫn bình thường,không thấy vắng đi, chỉ thấy tội, thiệt hại cho những thương vụ buôn bán...
Trong lần đóng cửa thứ 3 này có dính 3 ngày lễ lớn: Lễ Tạ Ơn, Lễ Giáng Sinh & Năm mới.
3 ngày lễ này là lễ ăn mừng lớn nhất trong năm của người Mỹ, để coi người Mỹ họ có chịu tuân thủ theo không? Vì trong những lần đóng cửa trước đã có một số chống đối.
Nghe thoáng trên radio trong một lần lái xe, lần phong toả thứ 3 này:
- Không cho tụ tập ở nhà quá 3 gia đình.
Không hiểu ai có thể lại nhà đếm & kiểm soát xem là 3 gia đình hay hơn?
- Không cho hát Karaoke ở nhà, có lẽ vì khi hát nước miếng sẽ văng xa hơn. Nhưng, người ta hát trong nhà thì ai biết được mà vào cấm?
- Ca đoàn không được hát.
Bữa có nghe chị bạn trong ca đoàn nhà thờ nói lễ tới chị ta chỉ hát đơn ca thôi, còn ca đoàn thì hiện tại đang ... nghỉ.
- Các nghi lễ tôn giáo chỉ được tổ chức ngoài trời.
- Nhà hàng chỉ cho ngồi bên ngoài.
Tội những nhà hàng nào không có khoảng bên ngoài để sắp xếp! Những nhà hàng có chỗ mở bên ngoài thì phải mua máy sưởi vì trời đã qua mùa lạnh rồi, không có máy sưởi ai mà dám ngồi ăn ngoài trời
Vân vân và vân vân...
Nhưng câu cuối cùng, cái không cấm thì lại là:
- Cho phép biểu tình.
Sao mà cấm tùm lum mà lại cho ... biểu tình, tụ tập cả đống người? Là sao ta???
Chẳng hiểu luôn!
Tháng 3, lần đầu tiên đóng tiểu bang, đường xá vắng tanh vắng ngắt, người ta sợ & hoang mang nên ít thấy ai ra đường.
Cuối tháng 6, lần thứ nhì đóng cửa, mình ở nhà. Bạn bè gọi lại cho hay chợ búa vẫn đông nghẹt.
Làm như không có chỗ đi thì người ta ... đi chợ cho đỡ cuồng chân hay sao ấy?
Lần này tháng 11 là lần thứ ba đóng cửa, lại có thêm giới nghiêm từ 10h đêm cho tới 5h sáng, thì thật sự có lẽ bắt đầu quen & lờn, mình không thấy có sự khác biệt với khoảng thời gian 2, 3 tuần trước khi đóng cửa này. Có lẽ tại cá nhân ít đi ra ngoài từ khi có dịch nên thấy ... vẫn thế chăng?
Vụ giới nghiêm nghe đài radio nói là bởi vì những ngày lễ lớn dân Mỹ hay tụ họp ăn mừng, uống beer uống rượu. Khi ngà ngà say người ta sẽ bắt đầu buông thả không còn biết giữ gìn nữa nên ... giới nghiêm. Cũng có lý...
Ông thống đốc tiểu bang California tuần lễ trước khi ra lệnh đóng cửa, đi ăn uống tụ họp ở nhà bạn không tuân thủ theo như những lời ông ta khuyên dân chúng.
Rồi xui xẻo sao đó mà để báo chí chụp được hình chiếu lung tung trên các đài TV. Sau đó đã phải lên xin lỗi cư dân tiểu bang. Té ra "cấp trên" cũng thế. Nói thì dễ, tuân theo những gì mình đã nói cũng chẳng dễ.
Hôm qua ngồi nhà đang coi TV, người em họ ghé qua lấy đồ. Thấy cậu ta mặc đồ đẹp đẽ quá, ngứa miệng hỏi:
- "Ủa sau này còn... đi đâu nữa hả?"
- "Đi party..."
- "Ủa, đang phong toả, cấm tụ họp mà? Nghe nói bịnh dịch đang tăng lên nặng lắm. Không sợ sao? Sao không ở nhà đi?"
Cậu ta tỉnh bơ:
- "Đi hoài mà. Tuần nào cũng đi."
Nghe người nói xong bỗng chút lạnh người, có chút sợ khi thấy cậu ta không đeo khẩu trang khi vào nhà.
Không lẽ ... chỉ có mình tuân theo mà ở nhà sao ta?
Đã bảo không nghe radio, không coi tin tức nữa vì nhức đầu, để tới đâu thì tới. Nhưng những lần lái xe, bật radio nghe nhạc. Nhảy từ đài này qua đài nọ thì thấy đài nào cũng nói về ... vaccine.
Nào là cơ quan y tế CDC đang họp khẩn để kiếm phương pháp phân phối vaccine trên toàn quốc.
Nào là vaccine của hãng Pfizer thử trên con người, đã công hiệu lên tới 95%. Chỉ đang chờ được cơ quan y tế chấp thuận.
Tuy biết bao lần hy vọng rồi thất vọng. Đã bảo lòng rằng không hy vọng nữa, để bao giờ thật sự có rồi hẵng mừng.
Nhưng khi nghe được những tin như thế này thì lòng lại rộn ràng, phấn khởi, niềm hy vọng lên vùn vụt vươn lên.
Sau đó khi nghe xong xuôi rồi thì lại tự đè niềm hy vọng xuống để cho khỏi thất vọng thêm nữa...
Dịch bệnh đã gần một năm rồi, để giữ cho bản thân có chút niềm vui trong những tháng ngày ảm đạm, mình đã nẩy ra thói quen hăng say tập gym hàng ngày.
Thứ nhất để giữ sức khoẻ tốt.
Thứ nhì để đầu óc có thứ để mà vươn tới, để lúc nào cũng giữ được sự lạc quan.
Thứ ba, để giữ cho thân thể không bị cứ ăn rồi ngồi xem phim mà bị bèo nhèo, lủng bủng.
Lần này nghe tin đóng cửa này có hơi nản chí vì gym chắc chắn sẽ đóng cửa như 2 lần trước. Vì tiểu bang chỉ cho "tập ở bên ngoài" thì "bên trong" chắc chắn phải đóng rồi!
Ai ngờ đâu gym của mình đã chịu chơi, dời hết tất cả máy móc dụng cụ thể thao ra ngoài bãi đậu xe. Dĩ nhiên là bên trên có mái che, nhưng chung quanh chỉ là hàng rào bao bọc, bởi thế chuyện nóng-lạnh khi tập sẽ tuỳ thuộc vào thời tiết mùa đông của Cali.
Ngó sơ qua cũng thấy họ đã tốn rất nhiều tiền cho việc dời nguyên cái gym ra ngoài trời như thế này:
- Căn lều mái che thật lớn, lớn như những giáo xứ khi tổ chức hội chợ hay dựng lên.
- Rồi nệm trải xuống mặt đường này.
- Rồi loa cùng đèn chạy bên trên để cho người tập có được những sự thoải mái tối thiểu này.
- Nguyên cái màn dời những máy móc nặng nề từ trong ra ngoài cũng thấy rất công phu.
- Vòng quanh cái hồ bơi ở ngoài trời cũng được dựng lều & đặt máy vòng quanh...
Tập ngoài trời cảm giác lạ lắm, có thấy an toàn hơn chút thật. Buổi trưa trời ấm còn thấy ok chứ buổi tối lúc thời tiết lạnh lên thì chắc chắn phải mặc áo lạnh quần dài vào mà tập chứ không thôi bệnh chết. Bởi thế trong xe lúc nào cũng thủ sẵn bộ đồ ấm phòng hờ.
Vòng quanh bãi đậu xe này là những căn apartment. Làm như cư dân trong những dẫy apartment ấy họ rủ nhau đồng loạt mà lôi cây giáng sinh ra & dựng lên hay sao đó.
Bên này đang tập ngó ra bên ngoài, xa xa ánh đèn của những cây Giáng Sinh chớp chớp, tự dưng cái cảm giác không biết tả sao để lột tả hết được: nó âm ấm, là lạ, hay hay. Nó giống như không gian chỗ tập là một loại trại tập trung, bên ngoài hàng rào có những ánh đèn lấp lánh là sự tự do, là niềm hy vọng, là sự sống còn.
Chắc chắn cảm giác này chỉ có được trong mùa Giáng Sinh đại dịch năm nay mà thôi!
3 hôm trước, miền Nam California lại bị một đêm gió thật mạnh, lá cây lại rụng đầy.
Lều dựng cho khách ngồi ở trước nhà hàng của người bạn bị gió thổi bay mất phải mua gấp & dựng lên cái mới.
Nghĩ cái lều của gym to như thế thì khả năng gió thổi nó sẽ như cánh buồm căng lên rồi sẽ bật tung đi, làm sao có thể chịu nổi!
Ấy thế mà khi chạy tới, cái lều vẫn sừng sững y nguyên tại vị.
Mừng thế!
Chỉ có cái phía bên trong lều, chỗ tập, vì bị hàng rào chắn chung quanh, lá khô bay vào không thể bay ra được đọng dưới đất lên tới mắt cá chân. Nhân viên không thu dọn hút lá đi kịp.
Đi vào tập thể thao mà có cảm tưởng như mình đang tập trong một không gian thơ mộng của một công viên mùa thu lá phủ vàng, bước trên lá khô kêu rào rạo.
Tuyệt vời lắm.
Chỉ thiếu mấy con nai & thác nước nho nhỏ là thành cảnh trong bài thơ của thi sĩ Lưu Trọng Lư rồi:
"Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô..."
Sống trong thời dịch này thì ngày nào cũng phải kiếm niềm vui, phải biết biến những điều không may thành chuyện... bình thường để mà vui sống, để giữ đầu óc ổn định.
Bởi thế sẵn với đầu óc hay tưởng tượng, giờ thì sự tưởng tượng ấy được xử dụng cho tẹt ga tối đa, hết công xuất luôn.
Kệ cho vui mà...
Phần lớn những gym tập thể thao của bạn bè đều đã bị đóng cửa cả rồi. Trừ cái Gold's gym của mình do có bãi đậu xe rộng nên dời được ra bên ngoài nên còn được hoạt động.
Tuy thế, gần nhà mẹ mình có một cái gym tên Choze lớn lắm. Hồi trưa chạy qua thấy xe vẫn đậu nghẹt.
Tò mò ngó vào thì vẫn thấy gym hoạt động bình thường ở bên trong một cách ...tỉnh rụi như không hề có lệnh đóng cửa.
Vậy thì gym nào được mở, gym nào phải đóng & dựa trên cái gì mà "phải đóng" hay "được phép mở"???
Lại thêm một điều không hiểu nổi!!!
Thôi, thây kệ không để ý nữa...
Don Hồ
Thứ hai 30 tháng 11, 2020
TB: Tập gym ở ngoài trời được tiểu bang California cho phép.
Dĩ nhiên là ai cũng phải đeo khẩu trang.
Khi vào gym, sẽ có một nơi để những bình xịt nước sát khuẩn & những cái khăn. Người vào tập sẽ lấy một cái bình cùng khăn & trước cùng sau khi tập ở cái máy nào, họ sẽ phải tự sát trùng cái máy đó.
Ngoài ra những máy móc được sắp xếp cách nhau 6 feet (2m), và quay mặt trái chiều nhau để người tập sẽ không phải châu đầu vào nhau. Ai cũng có một khoảng cách riêng.
Gym, nhà hàng hoặc tất cả những business nào mà dọn ra hè, ra bãi đậu xe, đều phải vẽ lên một cái "plan" & đem cái "plan" này lên trình & xin phép thành phố.
Thành phố thấy ok- an toàn, chấp thuận thì họ mới được làm tới.
Còn không sẽ phải sửa lại tới lui cho tới khi nào thành phố chấp thuận.
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=225 ... 8323460895
