Đăng trả lời 344 bài viết
DON HỒ: "You Are Mine"
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 60182
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ: SỐNG VỚI DỊCH

    by music123 » Thứ 2 Tháng 12 28, 2020 7:33 pm

    SỐNG VỚI DỊCH

    Miền Nam California sáng nay thức dây chân trời mù mịt đầy những mây đen. Ngao ngán nghĩ là "thôi rồi những trận mưa trên miền Bắc Cali đã di chuyển xuống đây rồi" vì mấy ngày trước trên đó bị mưa dầm dề. Ngày mai đám tang anh Chí Tài sẽ được tổ chức ngoài trời mà lỡ trời mưa thì coi như ... xong luôn!

    May mắn sao âm u cho đến quá trưa, ngó đi ngó lại thì mây đen đã bay đi đâu mất tiêu tự lúc nào rồi.
    Vái sao mai trời cũng sẽ khô ráo như vậy để đám tang anh được diễn ra suông sẻ cho gia đình anh cùng chị Phương Loan được ấm lòng...

    Nguyên một ngày mỏi mòn check phone liên tục chờ kết quả đi xét nghiệm Covid 19 được Email về mà chờ mãi chẳng thấy. Điệu này chắc là mai mới có rồ!.

    Mà cho tới ngày mai là đúng 1 tuần lễ rồi, theo dõi cơ thể chẳng thấy có một dấu hiệu nào báo trước căn bịnh hết, hy vọng là sẽ ok thôi. Chứ cái cảnh về nhà mà cũng phải đeo khẩu trang trong nhà với nhau nhìn sao thấy ... ảm đạm quá!!!
    Cộng đồng Việt Nam tại Orange County chuyến này bị lây lan nặng nề. Ngó tới ngó lui, chung quanh mình có quá nhiều người quen đã & đang bị dính dịch.

    Hiện tại có một người bạn từ tiểu bang khác mới qua Los Angeles để làm việc, cả mấy ngày này anh ta nằm liệt giường, nóng sốt mệt mỏi. Mua đồ về phòng khách sạn tự test thì hiện lên cho biết đang có vi khuẩn Covid trong người.
    Có lẽ người Việt mình đã quá chủ quan & chán ngán, đã không còn "phòng thủ" như trước nữa nên đã dẫn đến tình trạng này.
    Một bữa tiệc sinh nhật bạn bè mười mấy người họp lại ăn mừng tại gia đã bị lãnh búa tạ. Bao nhiêu người đi về đã tá hoả khi thấy mình mang triệu chứng của bịnh, may mà cuối cùng thoát hết, tuy có người chỉ bị rất nhẹ chỉ như cúm thôi, còn vài người thì bị nặng hơn nhiều phải vào bệnh viện đặt ống thở.

    Bệnh viện ở vùng Orange County đã chật kín người, không còn giường cho bịnh nhân nữa.
    Mấy tuần trước khi mẹ mình bị uống lộn thuốc phải kêu 911. Xe cứu thương đã tới trong vòng không tới 5 phút đồng hồ thì nghe nói trong thời điểm này, 20 phút mà xe đã tới là may lắm rồi.

    Và khi trước khi lên xe, nhân viên cứu thương hỏi gia đình muốn chở bệnh nhân tới nhà thương nào thì hiện tại, họ không hỏi nữa, mà chở thẳng tới nhà thương nào mà còn chỗ, còn giường cho dù có phải xa xôi hơn...

    Và cũng vì thế show quay hình cho Tết của Paris By Night tại rạp Sài gòn Performning Arts vào đầu tháng 1 đang được tiến hành gấp rút, đã vừa mới được ban giám đốc quyết định hoãn lại để bảo đảm an toàn cho mọi người.

    Tháng trước khi mới nghe tin Paris By Night sẽ cố gắng quay hình (quay không có khán giả) trong mùa dịch bệnh này để phục vụ khán giả, cá nhân mình rất cảm kích sự cố gắng tột cùng của Paris By Night, nhưng cũng vừa vui vừa lo .
    Vui là vì sắp sửa được làm trở lại công việc mà mình yêu thích, được gặp mọi người.

    Lo là vì đang ở giữa trận đại dịch. Rồi lỡ dại ... có ai bị gì rồi sao!

    Giờ nghe quyết định hoãn show lại thì vừa thở phào, lại vừa buồn.

    Thở phào là vì mấy hôm nay lo vì dịch tăng mạnh quá, đi đâu cũng sợ mang phải ... virus về nhà vì mẹ mình lớn tuổi.
    Buồn là vì tưởng sẽ được quay hình, tung tăng ca hát, thì giờ đây giấc mơ đã tan tành mây khói!

    Tâm lý phức tạp thật!

    Thôi thì đã chờ được cả 9 tháng rồi, giờ ráng thêm vài tháng nữa cho an toàn vậy!

    Vaccine của hãng Pfizer đã được cho phép xài.

    Sắp sửa vaccine của công ty Moderna cũng sẽ được chấp thuận.

    Và rồi sớm muộn sẽ thêm tới hãng Johnson & Johnson...

    Cứ đi theo tuần tự mà chích cho từng lớp người thì cỡ tháng 4 tháng 5 Mỹ sẽ đẩy lùi được trận đại dịch.

    Và thế giới cũng đã có nhiều nước bắt đầu công cuộc tiêm ngừa cho dân chúng.

    Ráng chờ thêm vài tháng nữa rồi gia đình, bạn bè chúng ta sẽ tha hồ mà gặp nhau, rồi chúng ta lại được bay đó đây du lịch.

    Ráng chút thôi để bịnh đừng lây thêm ra nữa.

    Ánh sáng đã chói loà ở cuối đường hầm rồi, đừng để công cốc 9 tháng vừa qua chúng ta giữ gìn. Trong lúc này mình đã tự nhủ lòng như thế...


    Don Hồ

    Thứ năm 17 tháng 12, 2020

    Tấm hình: Vì mẹ ở nhà đã không còn tự tập Taichi nữa, lại khám phá ra gần nhà có một đường dành cho dân trong vùng chạy bộ tập thể thao, giờ chiều nào 2 mẹ con cũng trùm áo lạnh ra để đi bộ nửa tiếng tới 45 phút để cho mẹ có hoạt động ngoài trời & đầu óc được khuây khoả...

    (Bài viết này là tình hình hiện tại tại Orange County, miền Nam California, nơi mình đang ở. Không phải là một bài phân tích hay phát biểu chính trị.

    Bạn nào lôi chính trị vào nói, mình xin lỗi trước là sẽ xoá. Xin thành thật cám ơn)
    NGUỒN:

    https://www.facebook.com/photo?fbid=237 ... 8323460895

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 60182
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ: Một buổi tối mùa đông

    by music123 » Thứ 2 Tháng 12 28, 2020 7:35 pm

    RỒI CŨNG TỚI MỘT NGÀY


    Thứ sáu 18 tháng 12 năm 2020, 6 ngày trước lễ Giáng Sinh, đám tang của Danh hài Chí Tài tại Orange County của miền Nam California- nơi anh sinh sống cả mấy chục năm nay, đúng vào tuần lễ mà dịch Covid-19 bùng phát mạnh mẽ. Orange County đã trở thành một tâm dịch mới, một nơi có độ lây lan cao nhất tại nước Mỹ!!!

    Đi xét nghiệm Covid từ 2 ngày trước là cả 2 ngày sống trong hồi hộp chờ đợi kết quả sẽ được gửi về, vì tuần trước vô tình đã đứng gần một người quen dính bệnh!

    Đúng 2 giờ 15 phút trưa ngày thứ sáu 18 tháng 12, nhận được tin nhắn của Trung Tâm Xét Nghiệm báo cả 2 mẹ con đều: "Negative - Âm Tính".

    Mừng muốn nhẩy cẫng hét vang. Vậy là thoát được lần này rồi.

    Vậy là có thể đi tới chào tiễn biệt anh Chí Tài được rồi!

    Quả thật, nếu kết quả không về kịp hoặc là bị "Dương Tính" thì chắc mình sẽ giam mình trong nhà tự cách ly cho dù có thương anh Chí Tài cùng chị Phương Loan cho đến cỡ nào...

    Cả tuần nay trời đất bị âm u. Nếu cả ngày hôm qua đường chân trời toàn mây đen tưởng là sẽ mưa, thì hôm nay lại hoàn toàn ngược lại.

    Thời tiết thật đẹp, bầu trời trong xanh có thêm nắng ấm áp. Có lẽ trời đã thương anh Chí Tài, an ủi chị Phương Loan cùng tang quyến bằng những tia nắng hiếm hoi của mùa đông.

    Thời buổi dịch bệnh, toàn tiểu bang California đóng cửa lại thêm buổi tối có giới nghiêm nên đi tới chỗ đông người giờ cũng có phần e ngại. Nhưng ban tổ chức buổi tang lễ đã điều động được những thiện nguyện viên điều hành mọi chuyện rất êm đẹp làm cho người đi viếng như mình có được cảm giác an toàn.

    Toàn thể buổi tang lễ được tổ chức ngoài trời, trong một căn lều lớn dựng ở bên ngoài khuôn viên nhà thờ Thánh Linh.
    Từ bãi đậu xe bước tới là một hàng dây ngăn để dẫn tới chỗ khách biên dòng lưu niệm cho anh Chí Tài cùng chị Phương Loan. Thật sự cầm cây viết lên để biên cũng e dè lắm vì đã bao nhiêu người cầm qua nó rồi & tuy mình đã cẩn thận đeo găng tay cao su. Nhưng vừa biên xong thì đã có người đứng ngay đó chờ để xịt xà bông diệt khuẩn cho khách rửa tay.
    Tiếp theo sau đó là hàng dẫn đưa khác vào viếng thăm linh cửu.

    Anh Chí Tài nằm đó mà như đang ngủ.

    Chỉ có điều anh không ngáy vì bình thường 2 anh em anh Chí Thiện & Chí Tài ngủ ngáy rất to. To đến nỗi mỗi lần đi lưu diễn chung chỉ có 2 anh ngủ với nhau được mà thôi. Còn ai khác mà lỡ dại ngủ chung phòng là coi như đêm đó thức trắng dã mắt mà nghe hò. Bởi thế anh Chí Tài nằm mà như đang ... giỡn, nằm chơi.

    Dáng anh nằm thật bình yên bên cạnh chị Phương Loan "bé heo" trong chiếc áo dài đen đang đứng cúi đầu đáp lễ khách. Toàn khuôn mặt chị bị che bởi chiếc khẩu trang, chỉ chừa ra cặp mắt. Chả biết sao mà hôm nay đôi mắt long lanh như biết nói...

    Trông 2 anh chị gần nhau mà nhớ tới ngày nào của hai mươi mấy năm trước khi cả đám cùng nhau đi diễn bên Hawaii.
    Sau show diễn mọi người ở lại chơi thêm vài ngày, 2 anh chị cũng du dương gần nhau như thế này. Chị thì cứ hay làm nũng để anh chiều. Còn hôm nay anh Tài như nằm đó làm nũng để mình chị Phương Loan đứng chào khách.

    Chương trình tang lễ từ 11 giờ sáng kéo dài cho tới 5 giờ chiều mà thấy chị đứng đó suốt. Lâu lâu chị cần đi đâu đó chút thì thấy có nhờ chị Minh Phượng (người chị dâu) hay chị nào khác đứng dùm rồi chút sau lại thấy chị trở lại đứng bên anh. Không phải không có ai khác có thể đứng thế để chị có thể nghỉ ngơi, mà là chị Phương Loan không muốn thế. Dường như chị muốn tận hưởng những giây phút cuối cùng bên anh, vì ngày mai anh đã ... trở về với tro bụi rồi!

    2 đêm trước chị Minh Phượng, người nhà anh Chí Tài có gọi phone tới nhờ phát biểu trong đám tang.
    Ban đầu từ chối khéo ngay vì tự biết khả năng nói chuyện không được ổn và vì tính vốn dĩ nhút nhát. (Khi đi diễn lại là chuyện khác vì khi ấy là chuyện ... phải làm).

    Nhưng sau vài giây suy nghĩ lại đổi ý nhận lời vì nghĩ đây là một điều nhỏ bé nhất mà bản thân mình có thể gởi đến anh chị như một lời chia tay người ra đi, ủi an người ở lại...

    Nếu nữ ca sĩ Như Quỳnh cùng nữ ca sĩ Ái Vân mà có đến viếng anh thì 2 người nữ ca sĩ này mới thật sự là người có nhiều sự gắn bó hơn với anh Chí Tài.

    Chị Ái Vân là người đã diễn đầu tiên với anh trong những hoạt cảnh trong chương trình Paris By Night.

    Và nữ ca sĩ Như Quỳnh là người thân thiết với 2 anh chị nhất. Thân thiết đến nỗi anh đã cho Như Quỳnh cái tên "Wuỳnh Wuỵch" mà về sau này Như Quỳnh cũng đã nhiều lần tự gọi mình như thế. Và khi Như Quỳnh về Việt Nam làm liveshow, anh đã bỏ show diễn với Hoài Linh ở Hawaii để ở lại với Như Quỳnh & nói là "Như Quỳnh làm liveshow đầu cần Chí Tài giúp, Chí Tài đâu thể không giúp được!".

    Dường như lần đó anh đã làm Hoài Linh cũng xính vính lắm nhưng Hoài Linh thông cảm. Mình biết chuyện là vì trong show Hawaii đó có ... Don Hồ.

    Ở bên Việt Nam anh Chí Tài đã có những người đồng nghiệp đứng ra lo cho anh khi anh đột ngột nằm xuống.

    Ở bên Hoa Kỳ này anh cũng có những người đồng nghiệp, những người em, sát cánh cùng gia đình để lo cho anh chu đáo ngay từ ngày đầu anh trở về. Nhìn Hoài Tâm, Hoài Phương, Marie Tô Ngọc Thuỷ, John Nguyễn (còn ai nữa thì mình không được biết) lăng xăng đôn đáo trong buổi tang lễ mà mình cảm động.

    Hình ảnh chị Phương Loan đứng ngây người ngay cạnh anh đó cho cả buổi. Những lúc không có khách viếng trông chị chẳng khác một bức tượng thẳng đứng không đụng đây làm nhói tim người viếng thăm!

    Dòng khách viếng cùng những người nghệ sĩ tiếp tục xếp hàng dài để vào trong tình cảnh của Orange County hiện tại, mới biết anh Chí Tài đã được sự yêu thương của mọi người mọi giới từ trong nước đến ngoài hải ngoại này đến chừng nào. Âu đây cũng là một sự an ủi lớn lao để xoa dịu nỗi đau đớn của gia đình cùng chị Phương Loan trong lúc này...

    Sáng mai là thánh lễ rồi anh sẽ được đưa hoả táng, Don sẽ đứng ở đâu đó bên đường ngóng qua.

    Không thể hoà vào đám đông vì Don phải giữ gìn cho mẹ Don lớn tuổi,phải tránh tối đa cho tới khi những người lớn tuổi được chủng ngừa đầy đủ.

    Thân xác anh có thể không còn, nhưng anh sẽ vẫn còn hiện diện trong lòng mọi người khách hâm mộ, trong lòng của những người đồng nghiệp đã hân hạnh được tiếp xúc & làm việc với anh.

    Mỗi lần mở TV lên mọi người lại nhớ & cười với anh khi anh mặc chiếc áo dài, đội tóc giả chạy tới chạy lui...

    Cười đó rồi lại bùi ngùi, xong lại cười. Chẳng biết anh có biết là anh làm khổ mọi người không anh Chí Tài?

    Don Hồ
    Thứ sáu 18 tháng 12, 2020
    Tấm hình được chụp bởi nhiếp ảnh gia có tâm Marie Tô Ngọc Thuỷ. Cám ơn Thuỷ nhiều

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 60182
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ: Một buổi tối mùa đông

    by music123 » Thứ 2 Tháng 12 28, 2020 7:40 pm

    NGƯỜI Ở LẠI


    Cuối cùng rồi mọi chuyện rồi cũng xong xuôi - một đám tang 2 lần, ở 2 bên đầu Thái Bình Dương mông mênh - đều nhận được quá nhiều sự yêu thương từ mọi người.

    Nhưng dù muốn dù không, sự quan tâm của dư luận rồi đây cũng sẽ từ từ hạ bớt xuống. Đời sống sẽ tiếp tục đi tới làm người ta bận bịu cuốn theo mà từ từ lãng quên dần theo tháng năm.

    Có chăng rồi sẽ chỉ còn lại nỗi đau dai dẳng nơi người vợ hiền...

    Anh giờ xách đàn lang thang ở một phương trời đẹp đẽ nào đó rồi chẳng còn muộn phiền, chỉ tội chị ở lại chốn cũ với nỗi nhớ thương ngút ngàn biết bao giờ mới nguôi!

    Thời buổi dịch bệnh tràn lan, tránh gặp nhau là để giữ cho nhau, thành thử muốn an ủi cũng chẳng biết phải làm cách nào hơn...

    Thương người ra đi, lại thương hơn cho người ở lại.

    Chỉ biết cầu xin cho chị đầy đủ sức khoẻ & sự mạnh mẽ để vượt qua tuy biết rằng sẽ chẳng hề dễ dàng.

    Con đường trước mắt dẫu có đôi chút gập ghềnh nhưng rồi đôi khi vẫn phải nhắm mắt mà bước lên sự gập ghềnh để mà đi tới vì cuộc đời nó xưa nay nó vẫn thế...

    Ráng lên chị Phương Loan, chị bé heo ơi. Chung quanh chị còn gia đình, còn bạn bè, còn khán giả yêu thương.

    Don tin rằng tới một ngày nào đó chị sẽ đủ nghị lực để bắt đầu từng bước một lấy lại sự cân bằng.

    Và mỗi bước của chị chắc chắn sẽ có anh bên cạnh nâng đỡ kèm theo với nụ cười yêu thương ấm áp mà anh hay dành riêng chỉ cho mỗi chị, cho mỗi bé heo của anh Chí Tài.

    Thân mến,

    Don Hồ
    Chủ nhật 20 tháng 12, 2020
    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo/?fbid=23 ... 8323460895

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 60182
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ: thằng "con chị sáu” & đàn cừu trắng của ma soeur

    by music123 » Thứ 2 Tháng 12 28, 2020 7:44 pm

    THẰNG "CON CHỊ SÁU” & ĐÀN CỪU TRẮNG CỦA MA SOEUR

    (Bài đăng lại nhân dịp lễ Giáng Sinh cận kề)

    Sau cột mốc 1975, cũng như bao nhiêu triệu người dân miền Nam (có thể dân của cả nước luôn), gia đình nó đổi đời. Bố mất việc, phải ẩn dật lánh mặt vì không ra trình diện để được đưa đi "học tập cải tạo". Mẹ từ một người nội trợ - trông nhà, nấu nướng chăm sóc chồng con - giờ phải xông xáo ra ngoài đi kiếm tiền nuôi 5 đứa con tuổi đang lớn háu ăn, háu đói...


    Bố mẹ xoay sở đủ đường để kiếm được ra tiền, cho dù chỉ là tiền cắc, ráng hết sức để các con hàng ngày đi học không bị bụng đói. Từ bán lẻ đá cục làm từ cái tủ lạnh của gia đình khi điện không bị cúp, cho tới nuôi ủ "con dấm" - làm dấm - rồi treo bảng "Tại Đây Có Bán Dấm Lẻ" trước cửa nhà để bán!

    Có lần ai chỉ cho bố cách làm giá. Sau vài lần trồng thất bại cuối cùng những cọng giá trắng muốt, "bụ bẫm" rồi cũng bắt đầu nẩy nở theo ý.
    Ngày đầu tiên chở bao giá ra chợ để ngồi bán, mẹ vẫn còn sang lắm, thuê cả bác xích lô đạp.

    Ngồi chồm hổm nhờ ở trước lề nhà người bạn ngay trong chợ Nguyễn Thiện Thuật, chút mắc cở mẹ kéo xụp chiếc nón lá che mặt!

    Cả buổi sáng chả khách đi chợ nào thèm ngó ngàng đến bịch giá bố đã cùi cụi chăm chút, chả bán được miếng nào vì mẹ đã không biết đon đả mời khách qua lại. Vả lại giá của bố làm tuy thành công đấy, nhưng thành công chỉ là với bố thôi, chứ so sánh với những cọng giá đẹp mã của những người khác ngoài chợ thì vẫn còn thua xa tít!

    Chợ gần tàn, nhìn bao giá còn đầy, nghĩ qua đến đàn con 5 đứa nheo nhóc ở nhà, mẹ tủi thân ôm mặt nức nở oà khóc . Một bác xách giỏ đi chợ trễ ngang qua thấy tội nghiệp, xà xuống hỏi han. Để rồi như đồng cảnh ngộ, hai người đàn bà ôm nhau cùng khóc sướt mướt.

    Cả một buổi bán chợ hôm ấy, mẹ chỉ bán được mỗi ký giá cho bác này...

    Những ngày kế cận, từ những đợt giá bán không hết, cả nhà ăn giá lia chia. Hết giá trụng trộn nộm rồi qua giá xào. Chế biến đủ kiểu...

    Nghề bán giá thế là chẳng ổn, mẹ ngưng sau một thời gian ngắn.

    Và rồi không biết bắt đầu từ đâu, mẹ mon men được ra được chợ trời bán thuốc tây ở trên đường Nguyễn Huệ để rồi lai rai bắt đầu có mối bỏ hoặc nhờ tìm thuốc cho những người đang cần kíp...

    Thời này những cửa tiệm pharmacy của thành phố đều đóng cửa hết vì có thuốc nhập vô đâu để mà bầy bán. Vả lại buôn bán "công khai" như thế đồng nghĩa với "tiểu thuơng", chắc chắn sẽ bị phường khóm chú ý, có thể bị ập vào đánh tư sản mại bản bất cứ lúc nào, không những sẽ bị kiểm kê lấy sạch hết tài sản, mà rồi cả gia đình còn bị hoạ nhà nước tịch thu nhà cửa tỉnh bơ, đuổi đi vùng kinh tế mới, nên ai cũng sợ.

    Nhưng không ... xông pha đủ cách thì làm sao nuôi được đám con tuổi đang lớn, sức ăn như hạm?!

    Và cũng may mắn sao, một thời gian ngắn sau nữa, mẹ làm sao mà quen được với các ma soeur của dòng tu trong bệnh viện St. Paul trên đường Phan Thanh Giản và thường xuyên được các soeur tin tưởng giao cho trách nhiệm đi lùng tìm thuốc tây cho những bệnh nhân.

    Vai vế mẹ chẳng hề vào hàng thứ sáu trong gia đình, nhưng chẳng hiểu sao, các soeur lại cứ gọi mẹ bằng cái tên rất thân thuộc, chân chất miền Nam sông nước: "Chị Sáu"...

    Ra vào bệnh viện St. Paul thưở ấy không mấy dễ dàng, muốn vào trong là phải đi ngang cổng gác có những người công an, an ninh mặt đằng đằng sát khí từ trên thành phố cấp xuống đứng canh. Dường như canh giữ an ninh bệnh viện thì ít, canh chừng các soeur và dòng nữ tu bên trong thì nhiều hơn...

    Các soeur dĩ nhiên chẳng còn quyền hành như thời xưa, thời buổi đang nhiễu nhương dễ bị vu oan, chụp mũ nên đều e dè những người công an an ninh này. Và bất cứ ai, ngoài những người bệnh nhân, mà thường xuyên tìm tới hay nói chuyện với các soeur đều bị để ý, không ngoại trừ "Chị Sáu"...

    Bởi thế, để dễ dàng qua ải công an mà ít bị chú ý hơn, công việc mang nhập những thứ thuốc được giao cho thằng bé con được các soeur gọi là: "con... Chị Sáu"...

    Thằng bé "con Chị Sáu" thích ra vào bệnh viện St. Paul lắm.

    Thứ nhất là vì nó vừa tới tuổi đã hiễu biết. Thuơng & muốn giúp mẹ, phụ giúp gia đình sống còn.

    Thứ hai, dưới mắt nó, ngôi bệnh viện nhìn giống toà lâu đài trong những câu chuyện thần thoại phương Tây với những hàng cột thẳng tắp, những khung cửa vòm và những pho tượng Chúa trang nghiêm... Nó yêu cái không khí bình yên mát lạnh thật tĩnh mịch của ngôi nhà nguyện be bé ngay bên trong bệnh viện, yêu luôn các ma soeur nghiêm nghị trong bộ áo dòng.

    Hai ma soeur mà nó tiếp xúc thường xuyên nhất ở nơi đây là soeur Florentine và soeur Rosa...

    Các soeur, nhiều người mang tiếng là nữ bác sĩ nhưng khả năng tài chánh rất eo hẹp, nhưng lòng yêu con người, nhân loại thì bao la, vì hình như các soeur làm phụng sự cho nhà dòng không luơng thì phải. Tuy thế, mỗi lần được gặp soeur là trăm lần như một, vài cái kẹo ngọt được nhét vào tay là chuyện rất bình thường.

    Ôi viên kẹo đường thơm thơm từ các soeur trong thời cái tuổi đang lớn nhiều thiếu thốn nó mới ngon ngọt làm sao...
    Một lần vào giao thuốc gần dịp lễ Giáng Sinh, bệnh viện có vẻ rộn ràng hơn những lúc khác trong năm. Nhà dòng đang chuẩn bị cho ngày lễ lớn cuối năm đón mừng Chúa Hài Nhi ra đời.

    Soeur Florentine vui vẻ hơn thường lệ, vẫn cặp mắt lúng liếng sáng ngời sau khung kiếng nhỏ gọng vàng trên khuôn mặt hơi xuơng xuơng, soeur tuơi cười ngoắc:

    - "Con Chị Sáu nè, vào đây với soeur!".

    Lần đầu tiên thằng nhỏ được soeur cho phép vào phòng riêng. Nó lướt mắt ngó quanh.

    Căn phòng giản dị, trống trải, sạch sẽ, hơi tí lạnh lẽo. Chỉ có cây thánh giá treo trên tường...

    Chìa bàn tay ra & nói reo lên như con nít khoe đồ chơi:

    - "Soeur cho thằng nhỏ con Chị Sáu xem nè..".

    Trong lòng bàn tay của ma soeur, một chú cừu có khung bằng cọng dây thép dầy uốn hình, chung quanh khung thép quấn chặt quanh là những mảnh vải mùng trắng cắt dọc.

    Chú cừu trông thật "Tây", mập ú. Cả đời sinh ra, lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ thằng bé được thấy qua con cừu vì Sài Gòn thời ấy làm gì mà có cừu?

    Chú cừu của soeur Florentine mới thật dễ thuơng làm sao, dễ thuơng lắm lắm.

    - "Soeur vẫn còn chưa hoàn tất. Còn thêm lớp bông gòn dán thêm bên ngoài nữa. Những chú cừu này sẽ đứng quanh phà hơi sưởi ấm cho Chúa Hài Đồng trong hang đá nhà thờ, "con Chị Sáu" nhìn thấy có thích không?"

    Dĩ nhiên là "con Chị Sáu" mê tít thò lò đi chứ...

    Soeur Florentine hứa hẹn lần tới khi đàn cừu được hoàn thành, soeur sẽ dẫn thằng bé vào ngắm hang đá trong nhà nguyện mà chỉ có riêng các soeur được phép vào.

    Thằng nhỏ chiều đó ra về mà mơ màng ngóng chờ cho sớm được tới ngày chiêm ngưỡng bầy cừu lông xù bông trắng toát dàn hàng bên máng cỏ mùa Noel...

    Tuần lễ sau, thằng "con Chị Sáu" hớn hở nhảy cẫng lên khi lại được mẹ sai mang thuốc vào bệnh viện. Nhưng lần này... không phải soeur Florentine đón nó, mà là soeur Rosa!

    Ngóng mãi cho tới lúc xong việc gần về nó mới dám hỏi thăm. Soeur Rosa vuốt tóc nó & bảo:

    - "Soeur Florentine gia đình có người bị bệnh, soeur xin phép về quê vài ngày rồi "con Chị Sáu" à. Bộ con nhớ soeur hả?"
    Thằng bé tí thất vọng đấy, lòng trùng xuống. Nó thầm cầu mong ơn trên xin độ trì cho gia đình soeur tai qua nạn khỏi, quên mất luôn việc hỏi soeur Rosa về số phần đàn cừu bên hang đá thì sao rồi...

    Rồi vài ngày sau ấy nữa, trước lễ Giáng Sinh của năm ấy một tuần, chẳng được một lời chào giã biệt đến ai, thằng bé "con Chị Sáu" và ông anh lớn nó được bố mẹ lén lút ấn lên con tàu đi vượt biển tìm tự do!

    Những ngày hãi hùng lênh đênh trên biển đen mông mênh trùng trùng sóng lớn, trong những giấc mộng mị nửa mê nửa tỉnh, đầu nó lởn vởn những hình ảnh bố mẹ anh chị em. Và lởn vởn cả nụ cười rạng rỡ của soeur Florentine với bầy cừu trắng mướt tung tăng phà hơi sưởi ấm hài nhi Thiên Chúa đỏ hỏn đang oe oe khóc trong máng lừa...

    Rồi ... thoát cái 32 năm sau, thằng bé "con Chị Sáu" chẳng còn bé bỏng như thuở nào. Nhưng cứ mỗi khi gió lạnh mùa đông thổi tới, hình ảnh bầy cừu trắng như bông gòn năm xưa vẫn từ đâu đổ vể đứng cạnh kêu "be be", cạ đầu cạ đuôi vào nhau đùa giỡn...

    Ước mơ một ngày được ghé về thăm lại ngôi bệnh viện với căn nhà nguyện, thăm các soeur đã giúp đỡ cho gia đình nó thời khó khăn vẫn còn quá xa vời!

    Ở bên kia bờ đại duơng thăm thẳm xa, các soeur của ngôi bệnh viện St. Paul ấy chắc hẳn vẫn ngày qua ngày chăm chỉ với những công việc bác ái trong bệnh viện, công việc nhà dòng. Phần lớn các soeur cũng đã lớn tuổi, chẳng biết được ai ... mất ai còn.

    Nếu có dịp trở về, ngôi bệnh viện này chắc chắn sẽ là một trong những nơi nó muốn ghé thăm đầu tiên. Gia đình của nó có ngày hôm nay cũng một phần nhờ các ma soeur trong những manh áo trắng thánh thiện của ngày xưa ấy...

    Và chắc hẳn những chú cừu mũm mĩm năm xưa vẫn chờ nó lẽo đẽo nắm đuôi áo soeur Florentine bước vào ngôi nhà nguyện để chiêm ngưỡng trong tiếng chuông gióng rền vang loan tin vui đón lễ nửa đêm.

    Ôi những chú cừu dễ yêu đến lạ của thời ấu thơ, những nụ cười thánh thiện, hồn nhiên của các soeur bên ngôi nhà nguyện xinh xắn trang nghiêm lành lạnh...

    Rồi lại một Giáng Sinh, một lần Lễ Nửa Đêm nữa sắp đến rồi đấy. Bên trong hang đá Bêlem xơ xác, đàn cừu vẫn phì phào hơi thở sưởi ấm tâm hồn nó cho dù đã bao năm trôi qua. Và nó, "thằng con chị Sáu" dường như vẫn y chang như ngày nào, chẳng một ly thay đổi: Một kẻ ngoại đạo nhưng luôn tin có Chúa ở trên cao...

    DON HỒ
    21 tháng 12 năm 2020
    (Viết ngày 10 tháng 12 năm 2012)
    NGUỒN:
    Hình ảnh
    Hình ảnh
Đăng trả lời 344 bài viết

Ai đang trực tuyến?

Người dùng duyệt diễn đàn này: Google [Bot] và 56 khách