CHUYỆN NGƯỜI ĐÀN BÀ Á CHÂU
Bãi biển của miền Nam California một ngày cuối hè của khoảng 3 tháng trước trời gió máy lắm. 2 người đàn bà Á Châu tóc bạc trắng -một lớn tuổi, một trẻ hơn chút - quần sắn lên cao quá đầu gối, dìu nhau từng bước một đi dần xuống mé nước.
Bà trẻ hơn lên tiếng, giọng có pha chút Huế Huế:
- "Gió qua chị ạ, hay để bữa khác mình quay lại đi?"
Bà kia, trong tay đang ôm một cái bình gì đó, cắt lời:
- "Không, tôi làm được. Chị đỡ dùm tôi ra ngoài thêm chút nữa đi…"
Dắt díu nhau 2 bà tiến lên thêm vài bước nữa, gió thổi 2 cái áo khoác bay phần phật.
Rồi thình lình thật bất chợt không báo trước, một cơn sóng biển đánh ập vào, nước tràn lên hẳn 2 đôi chân khẳng khiu trắng toát làm 2 bà hốt hoảng loạng choạng.
Bà giọng lai Huế la lói chói:
- "Ơi chị ơi, coi chừng té, coi chừng té!"
Bà kia cũng chao đảo chút xíu những vẫn ráng ôm thật chặt cái bình trong lòng, đôi chân đứng tấn để 2 bàn chân bám chặt vào mặt cát, cố gắng giữ thăng bằng. Giọng cao lên hơn hồi nãy bà nói như hét như để át tiếng sóng:
- "Chị giữ dùm vai tôi thật chặt cho tôi mở cái bình ra ngay bây giờ, chỗ này được rồi…"
Rồi không nói không rằng, bà bậm môi vặn cái nắp ra.
Có lẽ cái bình đã bị đóng chặt từ lâu lắm rồi, thêm sức đã yếu tay lại dính nước biển trơn trượt nên gân cổ đèo buồm mãi mà vẫn không mở được cái nắp.
Bà giọng Huế sốt ruột:
- "Được không chị?"
- "Phải được!!"
Vừa nói xong bà mím chặt môi rồi lấy hết sức bình sinh mà vặn, mặt đanh lại.
Cái nắp bật ra cùng lúc với cơn gió mạnh viu víu thổi vào từ ngoài khơi kéo theo một con sóng bạc đầu. 2 bà cùng hét lên thất thanh:
- "Á á á…"
Rồi tiếp theo là:
- "Thôi chết tôi rồi…"
Bà giọng Huế hốt hoảng:
- "Chị có sao không chị?"
Bà kia như thẫn thờ, áo quần đầu tóc ướt mem vì cơn sóng đánh:
- "Thôi … bay hết cả rồi…"
Bà giọng Huế:
- "Thôi chị, biết sao được bây giờ mình phải đi vào trong lẹ đi, sóng càng ngày càng lớn kìa."
Nói xong bà giọng Huế tiến ra trước nắm tay quyết liệt kéo bà kia vào. Bà kia thẫn thờ líu ríu đi theo, chẳng hề cưỡng lại…
Ngay buổi chiều hôm ấy thằng con đang có cuộc hẹn thâu âm thì có phone mẹ gọi. Từ dạo sức khoẻ mẹ yếu hẳn đi mỗi lần có phone mẹ gọi là thằng con hồi hộp lắm, làm gì cũng phải ngưng ngay để mà nhấc phone, lúc nào lòng cũng cầu mong đừng phải là tin … chẳng hay.
Bên đầu giây bên kia giọng mẹ trầm xuống hẳn, buồn buồn:
- "Dũng ơi, chị Lan chở mẹ mang tro của 2 con chó ra biển để rải (trước 4 em sau này thì gia đình đã có 3 em khác.
Thương yêu mà tro giữ trong nhà đã non 20 năm). Mẹ chưa kịp nói lời giã từ tới 2 em thì gió thổi bay hết cả tro lẫn bình đi luôn rồi con ạ…"
Ông con thở phào khi không phải "tin dữ", bảo bà mẹ:
- "Chịu thôi chứ biết sao khác bây giờ mẹ, 2 em ấy hiểu mẹ mà. Mà sao trời này mà mẹ ra biển, lạnh chết. Thôi mẹ nhờ chị Lan chở về ngay đi không kẻo bịnh đó mẹ."
Bên kia bà mẹ vẫn còn đang léo nhéo nói chi đó, ông con đang thâu nửa chừng, có người đang đợi, nên xin lỗi mẹ:
- "Để tí nữa con về rồi mẹ kể cho con chi tiết sau nha, con đang bận chút xíu nha mẹ…"
Thế rồi 2 bên cúp phone.
Chuyện từ 3 tháng trước rồi ngỡ đã quên đi…
Buổi chiều nay Nam Cali nắng đẹp, chở Mushu cùng Bambam tới bệnh viện để đẩy xe lăn đưa mẹ ra bên ngoài tắm nắng.
Mushu & Bambam gặp bà mừng lắm cứ chồm lên lòng bà, đuôi vẫy tít. Bà cũng vui, tay vuốt đầu Mushu, tay kia ôm em Bambam.
3 bà cháu tíu tít một hồi, mẹ khựng lại, đầu xoay quanh tìm kiếm, rồi ngơ ngác hỏi:
- "Ơ, còn KinoEm đâu con?"
Thằng con lịm đi, im lặng…
Bà mẹ chợt nhớ ra, buồn thảm hạ giọng:
- "Ôi, tôi nghiệp thằng bé quá, tội nghiệp con KinoEm của bà quá. Rồi … bao giờ thì họ cho mình lấy tro cốt của em nó về vậy hả con?"
- "Dạ họ nói 2 tuần mẹ…"
- "Mai mốt xuất viện, mẹ sẽ nhờ chị Lan chở mẹ mang tro của em nó ra biển rải nha con."
Chị Thuỷ - bà chị lớn mới ở tiểu bang khác lái xe về thăm mẹ- đứng ngay đó hớt hãi buột miệng lên tiếng:
- "Nhớ đừng có mang KinoEm đi lúc trời gió mạnh nữa nha mẹ…"
Cả 3 người cùng khựng lại cho một tíc tắc rồi đồng thanh bật phá lên cười miệng vẫn còn chút mếu máo.
Khung cảnh đang thảm não bỗng chợt chuyển qua … hài hước.
Mushu & Bambam đứng gần bên quay lại ngó, ngơ ngác. Rồi Bambam sủa ầm lên như phụ hoạ.
Chắc hẳn bên phía bên trên KinoEm đang đứng ngó xuống, em cũng đang nhảy múa và cười với mọi người. Bảo đảm luôn vì chân em hết đau rồi …
Don Hồ
Thứ ba 20 tháng 12, 2022
(Cám ơn chị Lan đã cho bức hình chụp ngoài biển hôm đó)