MỘT NGÀY NỔI TRÔI
Hawaii qua ngày thứ 3, vẫn mưa, vẫn lúc nóng lúc lạnh như 2 ngày đầu có lẽ vì do ảnh hưởng của trận bão Niran ở tít gần Úc.
6h sáng thức dậy định ra biển ngắm mặt trời mọ. Nghe mưa rả rích bên ngoài, thở dài một tiếng cho có lệ rồi mừng thầm có cớ để kéo mền trùm qua đầu mà ngủ tiếp.
7h sáng mưa tạnh, trời quang đãng chút tuy vẫn lạnh.
8h có tí mặt trời ló ra, mừng khấp khởi, cám ơn ông trời đã thương tình. Mở toang cánh cửa chạy ra balcony la thật to "Hello Hawaiiiiii!"
Vừa la xong thì mây từ đâu ầm ầm kéo tới, trời lại mưa đổ lâm râm. Đi vào phòng kéo xập cửa lại, không quên lẩm bẩm ... rủa ông trời chơi chẳng đẹp!
9h mưa tạnh...
Thời tiết cứ thế mà mưa rồi tạnh - lạnh rồi nóng, con người cũng nóng lạnh theo!
Không lẽ qua Hawaii mà giờ lại nằm nhà coi TV tiếp thêm 1 ngày nữa thì coi sao đặng? Thế là quyết định mưa thì mặc mưa, đường ta ta cứ đi.
Nghe ai nói ở gần bãi biển Waikiki, ngay khuôn viên trường Đại học Cộng Đồng Kapi'olani (Kapi'olani Community College) mỗi thứ bẩy có họp chợ Farmers Market. Người dân địa phương mang rau quả, đồ ăn, sản phẩm nghệ thuật ra đây bầy bán. Thế là lái xe ghé coi chơi cho biết, sẵn mua đồ ăn sáng ở đây luôn, vì chắc chắn sẽ có các quầy bán thức ăn đủ món của đủ miền.
Khu chợ họp tương đối không nhiều gian lều lắm, có lẽ vì Hawaii mới mở cửa lại cho du khách vào nên sự đông đúc vẫn chưa đủ để lôi kéo những người buôn bán ra mở cửa trở lại. Thử tưởng tượng nguyên một năm rồi đóng cửa, hòn đảo đẹp đẽ sống nhờ du khách này đã còn ... thảm thê đến cỡ nào!!!
Đi tới đi lui cuối cùng cũng lựa được món cơm ruốc cá hồi với cái lòng đỏ trứng gà của dân Hawaii.
Vừa trả tiền, nhận hộp cơm thì mưa ào xuống. Thế là lúp xúp chạy kiếm chỗ núp mưa.
Cũng may mưa chỉ được cỡ 5 - 7 phút thì lại tạnh.
Khắp mọi nơi bảng đề: "Không được mang đồ ăn thức uống vào trong trường Đại học."
Chung quanh, có lẽ vì dịch Covid nên cũng chẳng thấy nơi nào có để bàn hoặc ghế để ngồi ăn.
Thế thì ngồi xuống lề đường ăn, ngắm người qua lại vậy.
Nói là làm, còn cẩn thận kiếm bóng cây mà ngồi dưới để phòng hờ lại mưa sảng thì sẽ không bị ướt liền.
Thế là cởi khẩu trang ra mà bắt đầu ... "xực phàn".
Đồ ăn nhìn thì ngon, nhưng nấu nhạt nhẽo. Nhưng đói quá, ăn tạm vậy.
Đang ăn dở thì có một người nhân viên an ninh tiến tới, dừng ngay trước mặt:
- "Xin lỗi ông, vì đang trong thời dịch Covid khu Farmers Market này không chấp thuận cho bất cứ một ai gỡ khẩu trang ra cả ạ!"
Miệng đang nhai nhồm nhoàm, chưa trả lời được, nên xài mắt dòm anh ta xong dòm qua hộp cơm, rồi lại dòm lên lại anh ta. Ấy thế mà anh ta hiểu ý.
Ánh mắt ái ngại, anh ta bảo:
- "Tôi biết là không cởi bỏ khẩu trang ra thì làm sao ăn? Nhưng đây là luật lệ, chúng tôi bắt buộc phải tuân theo."
Thông cảm. Nuốt cho trôi lẹ miếng cơm, rồi lau miệng đeo lại khẩu trang, rồi đóng hộp cơm lại đem quăng.
Chẳng phải vì giận mà vì sẵn tiện có cớ để mà quăng hộp cơm không được ngon miệng nãy giờ.
Mà luật lệ cũng hơi gắt quá vì chợ họp ở ngoài trời mà cũng chẳng có bao nhiêu người. Cho bán đồ ăn nóng mà không cho người ta ăn liền thì là sao??
Nhưng tất cả cũng để chỉ bảo vệ mọi người mà thôi.
Chịu vậy...
Rời khu họp chơ Farmers Market mà trời cứ nắng lên rồi mưa xuống cho mấy bận.
Thôi mưa nắng thì thây kệ, tui đi lặn coi cá đây thôi nha...
Chạy xe lên vùng biển North Shore, nơi có vài bãi đá ngầm đầy cá để lặn kiếm ... mỹ nhân ngư.
Đồ dụng cụ lặn coi cá mượn của tên em.
Nguyên một túi bự sư khệ nệ xách qua tới đây rồi mà không xài được thì sẽ ức lắm chứ!
Bãi coi cá đầy đá đen thui, ngó chẳng hấp dẫn. Nhưng những vòng đá chung quanh xa xa, đã ngăn sóng lại, làm thành một vùng vịnh bên trong nước lặng, trong veo.
Người cũng không đông lắm, ai nấy cởi trần hoặc mặc bikini ra vẻ hăng hái lắm, xăm xăm đi xuống nước ngụp lặn ngắm nghía.
Trời không nắng nên nước biển nhìn ... không ấm. Rụt rè thọc chân xuống trước thì ... úi cha là lạnh!
Tên em cho mượn nguyên cái áo lặn, thế là lôi ra mặc.
Chung quanh không ai mặc thì thây kệ.
Ai ngó cũng ... thây kệ luôn.
Ta ấm cái đã.
Cái áo tròng vô người rồi đi từ từ xuống nước, cái lạnh từ từ dâng lên theo mực nước dâng.
Tên bạn đi phía sau đã nhào xuống ngụp lặn rồi, còn ráng trồi lên hất nước ào ào vào mình.
Quay lại định xa xả .. mắng vốn nhưng lạnh teo thế mà vẫn còn chút thông minh, đầu nghĩ lẹ: Nếu mở miệng mắng thì có cơ hội nó nộ khí xung thiên, chồm lên mà dìm đầu mình luôn xuống nước ấy chứ! Thế là ráng nuốt giận mà nhịn cho qua con trăng.
Và rồi cuối cùng cũng hụp toàn thân xuống nước.
Tên bạn bảo rằng: "Mới đầu thì lạnh nhưng bơi hồi gặp cá, you sẽ háo hức mà hết thấy lạnh ngay."
Cá đã lèo tèo thấy rồi, mà sao lạnh vẫn hoàn lạnh ta? Lạnh teo luôn chứ chẳng phải cái lạnh thường!
Sóng ở đâu đánh vào làm mém va vào đá. Hoảng hốt bỏ chân chống xuống, thì rong bên dướ trơn trượt làm té xấp, chân đánh vào vành đá cái cốp đau điếng!
Lật ngang lật ngửa rồi cũng leo lại được lên bờ.
Tấm hình posted lên ngó mặc đồ ngầu thế, professional thế, mà thật sự đây là lần thứ nhì đi ngắm cá trong đời, amateur nhất trong đám amateur!
Cô bạn trên bờ bảo:
- "Sóng mà có đánh thì cứ để yên, giữ cho mình trôi trên nước, đừng ráng bơi, đừng ráng cưỡng lại . Cứ thế mà để cơ thế lướt qua đá. Lúc nào sắp va vào thì cứ lấy tay mà đẩy nhẹ ra..."
Thú thật hỏi thì hỏi cho có, chứ ngó cẳng chân bị trầy sướt, máu me rươm rướm mà muốn bỏ cuộc chơi rồi!
Tên bạn mới lên lại để lấy camera. Cái camera quay hình được ở dưới nước ngó thật ... hay ho, hấp dẫn quá!
Tên bạn dụ khị:
- "You xuống nữa đi, tui quay hình dưới nước cho."
Úi cha, hình trên bờ thì có lềnh khênh rồi. Còn hình dưới nước thì chưa bao giờ có được lấy một tấm trong đời.
Thế là lại bị xập vào cái bẫy ruồi trét mật ong ngon ngọt! (Lại xin đính chính, chỉ là câu thành ngữ mà thôi chứ mình chẳng phải là ... ruồi!)
Và rồi lại ... từng bước một mà lừ lừ đi xuống nước.
Ra tới ngang ngực, quay lại rạng rỡ cười thật tươi để tên bạn chụp hình thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả?! Thôi chết rồi mình bị lừa!!!
Nhưng đã lỡ nhúng nước lạnh nữa rồi thì thôi thì ta đành lại coi cá tiếp chút xíu cho khỏi bõ công vậy!
Thế là bơi bơi.
Sóng lại đánh cái ào, xô người vào đá.
Nhớ lời cô bạn "Thả lòng người cho trôi theo dòng nước..." Thế là cứ thế mà giữ yên 2 tay dang ra trước phòng có sắp sửa va vào đá thì đẩy ra. Hai chân cũng duỗi thẳng. Người như một khúc cây chuối bập bềnh.
Ấy thế mà công hiệu như thần. Vì càng vùng vẫy, càng thọc chân xuống ráng đứng lên thì lại càng ngả nghiêng, càng bị sóng đánh. Còn giữ yên thì mình cứ lặng lờ mà lừ lừ trôi...
Thế là từ ấy cứ là là theo sóng nước mà giữ im, úp mặt xuống nước như thế mà ngắm những đàn cá đủ màu trong làn nước trong veo. Thiệt là đã!
Lúc lên lại bờ, tên bạn hô:
- "Ê, tui có quay you nè, coi không?"
- "Ủa... quay hồi nào?"
- "Ừa, tui có đi theo mà. Coi thử nè..."
Trong màn hình, nước trong veo veo. Bên trên ánh nắng chiếu lên mặt nước rọi xuống những tảng đá lung linh huyền hoặc. Từng đàn cá vun vút bơi qua lại.
- "Kìa, you kìa..."
Một cái bóng đen ngòm giữa khung cảnh lung linh huyền hoặc, tay chân duỗi thẳng đơ.
Chung quanh cá đủ màu đủ cỡ tung tăng trong làn nước lấp lánh. Tất cả mọi thứ sinh động đầy sức sống. Cái bóng đen vẫn thẳng băng, tay chân duỗi thẳng đơ không hề đụng đậy, nhúch nhích dù chỉ là một cái co ngón tay...
- "Ủa, sao quay tui như ... xác chết trôi vậy?"
- "Ai biết? Sao you không bơi?"
- "Ủa, sao quay mà không báo cho tui biết? Mà khi nãy kêu tui đừng động đậy, thả nổi lềnh bềnh theo dòng nước kia mà???!"
- "Thì thả lỏng khi sóng đánh thôi. Còn quay hình thì như hát trên sân khấu vậy đó, phải diễn chứ. Không diễn thì tui làm sao làm gì khác được!"
Cơn vừa giận vừa quê từ đâu nó lại ùn ùn tới.
Phía sau lưng, cô bạn chồm lên liếc coi cái clip quay rồi phá lên ha hả mà sặc sụa cười.
Lại một lần nữa giận thật đấy, nhưng cũng vẫn biết khôn, lại nén xuống.
Không nén lỡ mắng, tên bạn nó ghét, về nó tung lên mạng cho bà con xem ... xác chết trôi thì còn chi là sự oai hùng của ... ca sĩ chớ ...
Don Hồ
Chủ nhật 07 tháng 03, 2021
NGUỒN:
#donho #donhosinger #singerdonho #vietsinger #journal #donhojournal #hawaii #snokeling #travel #travelling