Đăng trả lời 343 bài viết
DON HỒ: "You Are Mine"
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49333
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : giận giận hờn hờn

    by music123 » Thứ 5 Tháng 4 01, 2021 12:47 pm

    VỈ NẤM


    Gần nhà có cái siêu thị tên Aldi thuộc loại lớn trung trung nhưng vừa tiện lợi mà giá lại phải chăng. Mẹ hoài không nhớ được cái tên "Aldi" nên cuối cùng gọi nó là cái "Siêu thị Đức" cho bà dễ nhớ.

    Một lần vào đó thấy có bán những vỉ nấm Patella (giống như nấm rơm loại bự) trong có 6 cái nấm to cỡ nửa nắm tay, nhồi phô-mai (cheese), artichoke & rau spinach bầm nhỏ, đêm về bỏ lò nướng lên cỡ 7 phút là có ăn liền.
    Trông cái vỉ bầy biện đẹp đẽ, ngon lành, giá lại chỉ có $2.50. Rẻ ghê. Bèn mua về nướng ăn thử. Ngờ đâu ngon quá, rất dễ ăn.

    Thế là từ đó mỗi buổi sáng dậy là đút vào lò ngay cho một vỉ nấm, thêm xay một ly sinh tố protein là thấy đầy đủ, xong xuôi có thể đi vào gym tập thể dục.
    Và cũng bắt đầu từ dạo đó, cứ mỗi 4 ngày là ghé chợ Đức một lần để lấy 4 vỉ nấm. Thường xuyên đến nỗi cô thâu ngân viên - đứng bấm máy tính tiền - để ý.

    Một lần đang cầm lên tính tiền, cô ta hỏi:
    - "Cái món này có ngon không mà sao thấy anh mua nó hoài vậy?"
    - "Tui ăn thì thấy ngon lắm đó. Rất tiện lại thêm rẻ nữa."

    - "Vậy hả? Em thấy nó đó mà không chắc ngon không nên chưa bao giờ thử. Để bữa nào mua một vỉ về thử xem sao!"
    Một tuần sau lại ghé vào "vơ vét" nấm, lại gặp cô thâu ngân viên cũ. Cô ta phàn nàn:
    - "Mấy vỉ nấm tới $4.50 một vỉ, mắc thấy mồ luôn. Em vẫn chưa thử. Chờ bao giờ nó sale, xuống giá rồi lúc ấy mới mua."
    - "Ủa, vậy chắc nó mới lên giá hả em? Không sao, để tôi mua tặng em một vỉ ăn thử nhé?"
    - "Oh cám ơn anh nhiều lắm. Nhưng không được đâu. Tụi em không được phép nhận đồ từ khách hàng..."
    Bà chị từ tiểu bang bên cạnh lái xe về thăm mẹ, cũng được ông em nướng cho ăn thử miếng nấm. Cũng tấm tắc khen: "Ngon quá!"

    Méc lẻo với bà chị:
    - "Lúc hàng nó mới ra, dụ khách nên siêu thị bán giá rẻ. Giờ thấy có khách bắt đầu thích rồi, nó tăng giá lên cho gấp đôi luôn. Ghét ghê, nhưng vẫn phải mua ăn!"
    Bà chị ngồi nhẩm tính, rồi há hốc miệng:

    - "Trời, tính ra tới 80 cents một cái nấm. Trong khi trong chợ Cosco bán có mấy đồng nguyên một khay gần 20 trái nấm luôn. Mua về làm lấy đi, dễ mà. Rẻ hơn nhiều."
    Ờ hở cho qua chuyện, tưởng là xong. Ai dè trước khi từ giã lái về, bà chị mua cho một khay nấm to về dúi vào trong tủ lạnh kèm theo cái note: "Làm thử đi Dũng nha. Dễ lắm!"
    Méo mặt...
    Có muốn tự làm bao giờ đâu!
    Giờ không lẽ quăng khay nấm?!

    Thế là lọ mọ đi gom mua những thứ cần thiết về, bầy biện dao thớt mà bắt tay vào.
    Cắt rồi bầm nhỏ artichoke, olive.
    Quên mua cheese. Nhà có sẵn cheese loại "Con bò Cười" người Việt hay thích ăn, thôi thì có gì xài nấy, lấy bầm đại luôn.
    Thấy mẹ làm gì hay cho lòng đỏ trứng gà luộc vào. Bèn dầm luôn cái lòng đỏ trứng cho ngon thêm.
    Xong trộn đều tất cả lại với nhau rồi nhét vào trong đầu nấm. Đút lò cho 7 phút.
    Tới phút thứ 6, mùi nấm toả ra thơm lừng, phấn khởi quá.
    "Ting Ting", cái bếp báo nướng xong.

    Lôi nấm ra thấy cũng hấp dẫn y chang như vỉ nấm thường mua. Nghĩ thầm trong đầu "Chu choa, Té ra mình là một người đầu bếp đại tài mà chưa được khám phá. Đụng vào món gì lần đầu là cũng ra thơm phưng phức!"
    Giờ cao điểm đã tới. Cắn vào một miếng, miếng nấm nóng hổi muốn bỏng lưỡi. Ai da, mùi vị có khác gì vỉ nấm mua ở chợ Aldi đâu?
    Rồi nhai nhai, nhai nhai...

    Ủa ủa... Sao cái mùi nó giờ ngộ ngộ kỳ kỳ?! Tất cả mọi thứ lẫn lộn trong miệng cho cảm giác đang ăn một thứ gì đó ... bầy hầy, chỉ chực muốn nhả ra!
    Và hình như mạnh nhất là mùi trái Olive với lòng đỏ trứng gà. Chẳng ổn!
    Và té ra cái mùi đầu tiên khi cắn vào thấy ngon, thấy mùi quen thuộc là mùi của miếng nấm dày dặn.
    "Nhà đầu bếp đại tài" ráng ăn cho cũng được đâu ... 2 miếng nấm, chỗ còn lại sau đó được quăng hết vào thùng rác chẳng chút ngần ngừ!
    Bà chị nhắn tin qua hỏi: "Sao, thành công không Dũng?"

    - "Thành công cái con khỉ khô. Ý ẹ thấy hãi luôn, ăn mà rùng cả mình từ nãy giờ. Bà này .. xúi dại ghê!"
    Và cũng chẳng biết tại sao mà một tiếng sau cái bụng bắt đầu bị lâm râm đau và cứ thế mà kéo dài cho cả ngày rất khó chịu. Tập thể dục với huấn luyện viên mà cứ 10 phút là phải xin lỗi để lúp xúp chạy vào ... phòng vệ sinh.
    Người huấn luyện viên một lần đứng có vẻ như e dè né né qua một bên mà hỏi:
    - "You ... có sao không?"
    Xời, người ta đau bụng mà cứ hỏi dấm dớ. Trăng với sao chi đâu trong này, tại tui ăn nấm tui "sáng chế" đó.
    Biết thế mang mấy miếng mời ăn chơi, cho 2 đứa cùng ... chạy chung luôn cho khỏi mắc công hỏi lui tới lôi thôi...

    Don Hồ
    Thứ ba 30 tháng 03, 2021
    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo?fbid=298 ... 0643548996

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49333
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : giận giận hờn hờn

    by music123 » Thứ 5 Tháng 4 01, 2021 12:50 pm

    CAO NGẤT TRƯỜNG SƠN...

    31 tháng 03, 2021.

    Cũng ngày này của 40 năm trước, 3 anh em Thắng, Lân & Dũng vừa được chuyển từ trại tỵ nạn Songkhla ở miền Nam Thái Lan tới trại chuyển tiếp Panatnikhom ở ngoại ô thủ đô Bangkok.



    Nằm chờ ở nơi đây để hoàn tất thủ tục khám sức khoẻ cùng mọi thủ tục khác. Chờ cho tới khi Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc gom cho đủ số người cho đầy một chiếc tàu lính, để cùng một lượt chuyển sang trại Galang 2 ở Indonesia nơi mọi người đó sẽ được cho học tiếng Anh trước khi được cho tới Hoa Kỳ.

    Trại chuyển tiếp Panatnikhom nằm trong khu trại lính Thái, một khoảng đất trọc, trống không, chẳng có cây cối gì cả.
    Những căn nhà được dựng lên trên từng cái sàn xi-măng cao lên tới đầu gối để cho dân tị nạn trải chiếu trú tạm.
    Nói là căn nhà cũng không đúng hẳn! Những căn chòi lớn lợp mái tôn thì nghe hợp lý hơn!

    Chỉ có một mặt là có được bức tường chắn, 3 mặt còn lại để toang hoác, trống trơn.
    Thái Lan là xứ nóng khủng khiếp mà sống dưới cái mái rợp bằng tôn, nó càng tăng độ nóng lên gấp mấy lần.
    Nhà vệ sinh thì ở riêng một góc trại, cần thiết thì phải lội bộ mà tới.
    Đồ ăn không cần nấu. Ngày 2 bữa mỗi gian nhà cử người mang đồ đựng đi lấy cơm và thức ăn về chia cho mọi người.
    Nước thì được phát mỗi người được nửa xô một ngày.
    Rửa chén, đánh răng rửa mặt, tắm rửa, giặt giũ, làm sao cho đủ xài thì làm.
    Bởi thế hàng ngày trời nóng hừng hực chẳng một cơn gió, mồ hôi ra nhễ nhại mà làm gì có nước mà tắm? Giặt khăn lau người thôi thì cầu mới đủ nước.

    Cả căn chòi ấy chắc chứa khoảng mười mấy người. Mỗi gia đình chia nhau một khoảng mà trải chiếu, giăng mùng.
    Chỉ có mỗi một gia đình của ông chú Hoa Kiều gốc Chợ Lớn là chiếm một góc sát tường rồi lấy những thùng các-tông mở banh ra, nối lại với nhau mà dựng lên làm 3 bức tường. Tuy bằng giấy thùng cạc-tông nhưng căn phòng nhỏ coi bộ cũng chắc chắn lắm.

    Toàn thể gia đình 5 người gồm 2 vợ chồng & 3 đứa con chui vào trong cái buồng tối om om ấy mà chăng mùng ngủ.
    Mọi người đều mới chuyển tới, chờ từng ngày để được chuyển qua trại mới. Riêng gia đình chú ấy đã ở nơi đây hơn cả năm rồi.
    Trong 3 cô con gái của chú, Mỹ-Ngọc là cô lớn nhất. Cô đi khám sức khoẻ, hình X-Ray cho thấy bị bịnh phổi, nên cả gia đình cùng bị kẹt lại tại chỗ cho tới khi cô được điều trị khỏi rồi mới được cho chuyển trại.
    Mặt tròn quay như trăng rằm nhưng vì đang độ tuổi trổ mã nên trông Mỹ Ngọc khoẻ mạnh, xinh xắn.
    Và cũng không biết có phải tại cứ sống trong cái phòng tối thui, đen ngòm không cửa số đấy không, mà da cô trắng bong bóc, mặt thì lúc nào cũng ửng hồng như đang nấu ăn gần lò than phừng phực lửa (chắc do cái buồng quá nóng).
    Do thế, giữa cái đám người da dẻ mốc đen lên vì nắng gió xứ nhiệt đới, Mỹ Ngọc đã nổi bật, trở thành một trong những ... giai nhân của trại.
    Và cũng bởi vì thế mà nghe có người kể lại là lúc trước cô bị những thanh niên Miên (trại có khu người Việt, khu người Miên) và ngay cả cảnh sát an ninh Thái mò vào giường ngủ lúc ban đêm.
    Sau lần đó, những bức tường giấy cạc-tông cứng được tức tốc dựng lên và ban đêm 2 vợ chồng chú nằm chắn ngay cổng phòng, còn 3 cô con gái nằm ngủ phía trong.
    Gia đình ông chú Hoa Kiều Chợ Lớn (chẳng còn nhớ nổi tên) này cũng là người duy nhất trong chòi có được cái máy cassette mà suốt ngày chẳng hiểu vì sao, chỉ có chơi độc nhất có mỗi một bài "Biển Mặn" với tiếng hát của ca sĩ Nhật Trường.
    "Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương...."

    Những buổi trưa nắng hầm hập mà nghe giọng Nhật Trường trỗi lên ôi sao mà nó thấm thía, não nùng làm sao.
    Cả đời có được thấy đến dẫy núi Trường Sơn bao giờ đâu, mà mỗi lần giọng hát cất lên là cứ thấy như rặng núi cây phủ, trải dài hun hút bên bờ biển xanh thẫm thấp thoáng bóng dừa. Thấp thoáng luôn cả đôi mắt đen lay láy của cô gái đang độ tuổi trăng tròn...
    Rồi tới ngày mọi người trong chòi được gọi tên trong danh sách dời trại để lên đoàn xe bus chuyển qua trại tỵ nạn bên Singapore, trước khi xuống tàu đến trại Galang 2.

    2 tuần ở chung chạ với nhau cũng đủ để nẩy sinh tình cảm, chú Hoa Kiều mặt chảy dài, buồn hỉu buồn hiu. Cô thì hưng hức khóc như gió như mưa. Mỹ Ngọc cùng 2 đứa em dắt nhau chui tọt vào khuất trong căn buồng.
    Lúc mọi người chuẩn bị xốc túi lên đeo vào vai chuẩn bị rời, từ căn buồng trỗi lên khúc nhạc quen, vẫn não ruột như để thế cho lời biệt ly:
    - "Người yêu tôi tôi mới quen mà thôi, lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu. Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài, gió lên từng chiều vàng nàng xoã tóc trên biển xanh..."
    Quay lại để vẫy tay tạm biệt nhưng cả nhà ông chú đã rút hết vào căn buồng tối.
    Chắc chắn họ phải buồn lắm, buồn cho thân phận mình với không biết sẽ với bao nhiêu lần chia tay khác nữa!
    Chân bước trù trừ, ngoái lại lần cuối bỗng thoáng thấy đôi mắt đen láy ướt buồn vời vợi, vừa kịp cho một cái vẫy tay chào trước khi quẹo đi khuất...

    40 năm qua rồi, cũng chẳng biết gia đình cô chú ấy đã bị ở lại cái chốn nắng nôi hiu hắt buồn với căn buồng tối ấy đến mãi bao lâu? Mỹ Ngọc rồi có khỏi bệnh?

    Cô chú ấy giờ đã lớn tuổi lắm rồi. 3 cô con gái giờ đâu đó trên đất Mỹ, chắc con cái cũng đã bầy đàn.
    Một đêm trăng của 40 năm sau chợt bỗng nhớ về nhau, cầu mong cho gia đình cô chú luôn mãi bình an.
    40 năm với bao bể dâu ai nấy ít nhiều đều thay đổi, chắc gì còn có thể nhận ra nhau?! Tuy thế làm như đã thành cái tật, mỗi lần đi đâu mà bỗng có nghe tiếng hát Nhật Trường trỗi lên mà : "Cao ngất Trường Sơn..." là lại dáo dác ngó quanh.
    Ngó để kiếm tìm những gương mặt thân quen của ngày nào mà giờ trong tâm trí cũng chẳng còn mấy được rõ ràng ...


    Don Hồ
    Thứ tư 31 tháng 03, 2021
    (Trong bức hình là thằng bé Dũng của 40 năm sau)
    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo?fbid=299 ... 0643548996

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49333
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : giận giận hờn hờn

    by music123 » Thứ 2 Tháng 4 05, 2021 11:11 am

    BÌNH YÊN

    Ngày cuối cùng của tháng 3, miền Nam California trời bỗng nắng ấm như mùa hè.

    Mặt trời tươi sáng, nắng đẹp kéo theo phố xá đông vui làm lòng phơi phới.

    Năm ngoái cũng vào ngày này thời tiết xấu lắm, mưa liên miên và lạnh, lại thêm dịch bệnh tràn lan khiến người người càng thêm hoang mang hoảng hốt! Đã có những lúc mình bi quan tột độ, chỉ ráng sống cho qua từng ngày một.

    Đúng non một năm sau thuốc chủng ngừa ra kịp lúc. Trên toàn quốc Hoa Kỳ nhiều người dân đã được tiêm chủng.
    Hiện còn quá sớm để nói nhưng dường như cơn dịch đã chậm lại. Hy vọng từ từ sẽ đẩy lùi được trận dịch khi thêm nhiều người được chích hơn.

    Từ 2 tuần nay shows lớn nhỏ các nơi bắt đầu lai rai liên lạc lại, tuy chẳng biết rồi sẽ tới đâu nhưng vẫn thấy vui thật vui. Ít ra cũng gặp lại được một tí gì cảm giác "bình thường" của những ngày "xưa cũ bình yên". Chỉ hy vọng cùng cầu mong sao mọi việc êm xuôi, để tất cả mọi việc sẽ dần dần trở lại như xưa hơn ở một mức độ nào đó...

    Một năm dịch bệnh, với cái tính xấu hay chán bất tử - "thích" bỏ lở dở nửa chừng, có 2 điều mình đôi chút hãnh diện đã thực hiện được cho tới cùng, là:

    - Siêng năng tập thể thao hàng ngày để giữ sức khoẻ. Không bỏ cuộc cho dù gym có bị đóng cửa hay có gặp những khó khăn gì khác đi chăng nữa.


    - Ngày nào cũng ráng biên một tản văn, ngắn dài chi cũng được, hay dở chi cũng được. Để rồi có thể một lúc nào đó sẽ tập hợp, gom lại thành một tập hồi ký.

    Chuyện này không hề dễ khi cứ ngày ngày lòng vòng ở mãi cùng một khoảng không gian & tránh né những sự tiếp xúc không cần thiết với mọi người chung quanh.

    2 khâu trên đồng nghĩa với việc "cạn đề tài".

    Ấy thế mà rồi cũng ráng vượt qua được tuy đôi lúc cũng bỏ một hai ngày để đầu óc được nghỉ ngơi...

    Buổi trưa từ gym ra xe. Bên hông bãi đậu xe có một khoảng cỏ trồng những giống hoa li ti màu nhạt nhạt vươn mình lên trong nắng. Thấy sao đẹp và sống động chi lạ!

    Giữa cái xô bồ của một bãi đậu xe lúc nào cũng tấp nập, bãi cỏ và cụm hoa thấy như thật an nhiên tự tại. Tuy là một người chẳng mấy thích hoa cỏ chi lắm vậy mà cũng phải đứng lại ngắm, thưởng thức & chụp tấm hình.

    Hình ra mấy tấm thấy đẹp & dễ thương, chỉ thế thôi đấy mà vui cho cả mấy tiếng đồng hồ luôn.

    Nửa năm về sau này mình đã chẳng còn "mộng ước to tát xa xôi", chỉ cầu cho ngày qua chỉ cần được bình yên là cũng đủ thấy hạnh phúc. Và rồi từ đó đã nghiệm thêm ra được một chuyện:

    "Cứ mộng ước nho nhỏ thôi thì ta ít khi bị thất vọng to to..."

    Don Hồ
    Thứ năm 1 tháng 04, 2021
    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo?fbid=300 ... 0643548996

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49333
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : tô bún 6 màu

    by music123 » Thứ 2 Tháng 4 05, 2021 11:14 am

    TÔ BÚN 6 MÀU

    Là dân Sài gòn mà bố mẹ lại gốc Bắc nên trước tới giờ nhiều người nghĩ mình mê phở.


    Thật sự phở thì cũng ngon đấy, nhưng món mình có thể ăn liên tu bất tận, ngày này qua ngày nọ lại là ... Bún Thang.
    Bún thang là một món bún nước có thể gọi là nhiêu khê nên một năm chỉ được nấu cho ăn vài lần là cao lắm.

    Món bún này là một trong những món chỉ thấy xuất hiện mỗi lần nhà có giỗ kỵ hoặc tiệc tùng, Tết nhất.

    Nhớ những lần đi học về, bước vào bếp ngửi thấy mùi nước dùng ngào ngạt thanh thanh, trên bàn ăn những tô bún chưa được chan nước vào xếp hàng dài cạnh nhau, bày biện đẹp mắt, sắc màu hấp dẫn, là biết ngay hôm nay nhà có giỗ của một cụ nào đó, hoặc có khách quí tới rồi.

    Tuy biết là phải cúng xong cái đã rồi thì mới được tới phiên ăn, nhưng không thể nào ngăn được chuyện tự dưng mình nuốt nước miếng ừng ực.

    Mẹ biết tỏng thằng con trai đói & thèm, nên lúc nào, lần nào cũng cười bảo:

    - "Có đói thì ăn cái gì trước chút đi, rồi phụ mẹ bày bàn thờ để chờ bố đi làm về là mình bắt đầu thắp nhang cúng liền, rồi mình cùng ăn. Mà con nhớ thay đồ cho đàng hoàng nhé!"

    - "Dạ!"

    Dĩ nhiên là mau mắn bắt tay vào việc vì chỉ mong tất cả mọi thứ mau mau lè lẹ cho xong để còn được thưởng thức món ăn ưa thích.

    Mà tô bún thang này nhiều khi chỉ cần ngắm xuông thôi là đã đủ thích rồi.

    Mình thường gọi đây là "Tô bún 6 màu" vì trên mặt bún được sắp xếp:

    - Trứng tráng mỏng thái sợi.

    - Giò lụa thái sợi.

    - Ruốc tôm.

    - Thịt gà xé.

    - Rau răm thái nhỏ.

    - Và cuối cùng là thịt gà băm nhỏ xào với hành.

    Những tô bún thang bầy biện trang nhã, được bày để sát cạnh nhau như thế trông rất bắt mắt. Mỗi tô bún trông cứ như một cái hộp đựng mứt 6 ngăn trong ngày Tết. Bởi thế khi có thời gian Tết mẹ cũng hay làm món này cho đẹp.

    Nước dùng của bún thang là nước luộc gà với củ gừng đập dập. (Nhiều người lại còn bỏ cả miếng mực khô vào cho ngọt nước).

    Lúc chan nước vào nhiều người còn nhỏ vào tô bún giọt cà cuống.

    Cá nhân mình thì không chịu được mùi cà cuống này, nhưng lại thích có chút ớt tươi cùng chút mắm ruốc và nhiều rau răm.

    Tô bún phải chan nước cho thật nóng và trước khi ăn phải trộn lên chút để mỗi gắp bún sẽ có được mỗi thứ một tí thì mới "đã" miệng. Và rồi cứ thế mà ào ào tấn công.

    Tô bún nóng, vị ớt cay cay, mồ hôi tuôn ra lấm tấm 2 bên thái dương. Trăm lần như một, lúc nào cũng ăn cho tới giọt nước dùng cuối cùng trong tô...

    Về sau này đi ăn ở bên Úc, thấy nhà hàng bên đó xài chả quế thái sợi thay cho giò lụa, cái vị cũng lạ lạ ngon ngon nên về nhà cũng bắt chước theo mà ăn.

    Thật sự món bún thang này chỉ thấy thật ngon khi ăn ở nhà mẹ nấu. Vì hình như ruốc tôm, thịt gà băm xào hành, thịt gà xé là món mẹ làm thêm vào nên tô bún ăn thấy đậm đà. Còn hôm qua mới đi ăn ngoài tiệm đồ ăn Bắc, tô bún thang họ chỉ cho giò lụa thái sợi, trứng thái sợi cùng với rau răm nên ăn thấy cứ lỏng bỏng sao sao ấy, chẳng thấy ngon.
    Ăn tiệm mà cứ nhớ hương vị tô bún mẹ nấu ở nhà.

    Buổi tối khuya ngồi ngó tấm hình & tả tô bún thôi mà tự dưng nước miếng cũng cứ thế mà đua nhau ứa ra, nuốt ừng ực từng cơn. Chẳng hiểu sao tự dưng mình ... "ác" với mình chi vậy không biết?!

    Giờ không lẽ đi đặt nồi nước nấu ly mì gói ăn để ... gỡ gạc kiểu "không có chó lấy mèo ra thế" đây ta?

    Don Hồ
    Thứ sáu 02 tháng 04, 2021
    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo?fbid=300 ... 0643548996

    Hình ảnh
    Hình ảnh
Đăng trả lời 343 bài viết

Ai đang trực tuyến?

Người dùng duyệt diễn đàn này: Google [Bot] và 131 khách