VÙNG THẢO NGUYÊN CỎ CHÁY
https://www.youtube.com/watch?v=dvf8jRmU6cc
(Link đến nhạc phẩm “Đồng Xanh” đã thâu cho trung tâm Thuý Anh của anh Bắc vào khoảng năm 1989)
Thuở ấu thơ khi còn sống ở Sài gòn, cuối tuần bố hay mang sách báo về cho gia đình đọc. Một lần bố đem về cuốn truyện dịch "15 câu chuyện miền Viễn Tây". Cuốn sách có 15 câu chuyện nho nhỏ, vặt vãnh về những anh chàng cao-bồi chăn bò của thời cả Bắc Mỹ ào ào băng rừng vượt núi đổ qua miền Tây đi tìm vàng để mong làm giàu.
Thằng nhỏ đọc xong cuốn sách truyện giữa buổi trưa hè, ngửa mặt lên trời mà mơ mộng, thả hồn mình bay bổng tới những vùng trời trải dài với những "thảo nguyên mênh mông bát ngát" ngập nắng gió của một lục địa Mỹ châu xa xôi vạn dặm. Bên tai vẳng vẳng giọng âm ấm của ông anh kế đang mồ hôi nhễ nhại vừa gảy cây đàn guitar vừa ngêu ngao hát "Đồng xanh là chốn đây, thiên đàng cỏ cây. Là nơi bầy thú hoang dã vui đùa trong nắng say…" (nhạc phẩm Greenfields của the Brother Fours, dịch ra là "Đồng Xanh" lời Việt của Lê Hựu Hà).
Giọng hát của ông anh có chút nhựa chảy của những chàng cao-bồi lãng tử một tay cầm dây cương, một tay nắm cái kèn harmonica (khẩu cầm) mà thổi cho đỡ buồn chán với cuộc sống rong ruổi rày đây mai đó trên lưng ngựa ...
Khi ấy có biết cái "thảo nguyên" đẹp xấu nhỏ lớn ra sao đâu? Con nít nhỏ dân thành phố, cánh đồng trồng lúa còn chả bao giờ được thấy nữa thì lấy gì mà thấy được tới ... thảo nguyên?
Cuối tuần hay được bố chở đi dạo. Mỗi lần chạy ngang qua vườn Tao Đàn (công viên Tao Đàn), ngó thấy được khoảng cỏ xanh loang lổ nắng là trong đầu thằng bé cứ nhân khoảng cỏ ấy lên gấp mấy mươi lần để cho nó thành cái thảo nguyên mộng mơ huyền diệu trong truyện đọc ngày nào...
Thế rồi dòng đời đẩy đưa có ai ngờ có một ngày thằng bé lại được đặt chân lên cái xứ Hoa Kỳ của những thảo nguyên rộng lớn đó.
Mấy tháng sau, lần đầu tiên được đi ké trên chiếc xe chạy xuyên ngang qua nửa nước Mỹ nó háo hức ngó quanh suốt cả một đoạn đường dài mấy ngày trời. Háo hức cho lắm để rồi thất vọng não nề, những gì được tận mắt thấy dọc đường đi không xanh ngát, mịn màng & bát ngát như sự tưởng tượng trong đầu, mà nó xác xơ, cằn khô & cháy nắng!
Rồi 10 năm sau lại thêm những đưa đẩy dẫn dắt sao đó mà nó trở thành một người ca sĩ. Nhớ tới bài Đồng Xanh êm ái trong tiếng đàn guitar phình phình của kỷ niệm ngày nào, nó nằng nặc xin cho được thâu băng bài này.
Phòng thâu của trung tâm Thuý Anh (trung tâm ĐôRémi) nằm trong khu thương xá Phước Lộc Thọ của vùng Orange County. Bên ngoài là tiệm bán băng nhạc, bên trong là cái phòng thâu âm be bé. Nhạc sĩ Lê Bảo khuôn mặt dài có hàm ria mép con kiến là người bấm máy thâu hôm ấy, lần đầu tiên gặp anh chàng ca sĩ trẻ mới vào nghề.
Bài hát có thật nhiều bè nên tốn thời gian lắm.
Sau mấy tiếng đồng hồ mướt mồ hôi, 2 anh em ngồi nghe lại. Anh nhạc sĩ trầm ngâm bảo: "Em hát bài này tới lắm nha em. Đã làm anh nhớ tới thời tụi anh chơi nhạc ở Sài Gòn quá. Mấy anh em cũng có chơi bài này & bè cho nhau. Ôi những cánh đồng xanh mướt với bao nỗi khát khao của tuổi trẻ tụi anh…".
Người nhạc sĩ thì nhớ tới quá khứ, tới bạn bè của thời huy hoàng nhạc trẻ Sài gòn, anh chàng ca sĩ thì lại mơ màng ngược trở về buổi trưa hè nắng gắt với cánh đồng cỏ, thảo nguyên ngập nắng gió trong cuốn sách chuyện ngày nào, thuở gia đình thật hạnh phúc mà có chút nghẹn ngào...
Thế rồi mươi năm sau nữa trên đường lưu diễn, một lần người ca sĩ có dịp đi ngang qua những cánh đồng mênh mang bát ngát tít tắp tới tận đường chân trời của tiểu bang Wyoming, chàng ta rụng rời tay chân khi hình ảnh y hệt anh tưởng tượng trong đầu ngày nào hiện ra ngay trước mắt. Một vùng mây trắng thênh thang, bên dưới có thảm cỏ xanh rợp mình chập chùng theo từng cơn gió và con suối nhỏ lượn quanh.
Chàng ca sĩ không tài nào tả lại được cảm xúc của mình khi đó, chỉ biết là hạnh phúc thật dâng trào khi đã được lạc vào vùng thiên đàng cỏ cây của mộng mơ thuở nào ...
Anh nhạc sĩ thâu băng thì lại... không được may mắn bình an như thế.
Có một lần nghe có người bảo anh nhạc sĩ Lê Bảo bị bịnh mà mất đi trong nhà thương. Anh không thân nhân nên nhà thương lên đài radio Việt báo có ai bạn bè quen biết thì đi nhận xác anh về mai táng hộ.
Hy vọng bạn bè của anh đã đến!
Và cũng hy vọng cuối cùng anh cũng đã kiếm được đường trở về với người thân và bạn bè ở bên kia bờ đại dương, nơi mà anh đã có thể cùng nhau nói cười đàn hát: "Ta yêu đồng xanh như đã yêu thương con người, ta yêu nhau bên những cánh đồng hoang cỏ cháy…" như thuở bình yên vô tự lự của anh ngày nào…
Don Hồ
Thứ sáu 19 tháng 11, 2021