NỒI CÁ THU KHO & NGÀY TẾT
1978 là một năm thật chật vật và đầy sự u ám:
Bố đã mất việc cùng sống trốn tránh, ẩn dật đã cả 3 năm nay.
Mẹ phải thế chỗ bố, hàng ngày đạp xe đi buôn bán thuốc tây ngoài chợ trời để kiếm tiền nuôi gia đình...
Những chuyến vượt biên hụt làm của cải dành dụm được của bao năm tháng đã chẳng còn!
Đồ đạc có chút giá trị trong nhà cũng đã lần lượt đội nón ra đi, bắt đầu từ cái xe hơi, TV, cái radio...
Riêng chỉ mỗi cái tủ lạnh là còn! Vừa bị cũ, cộng thêm cả thành phố Sài gòn hàng ngày thường xuyên bị cúp điện nên ,điện đâu để xài cắm tủ lạnh. Dại vác về để làm gì?!
Những bữa ăn tự lúc nào đã trở thành mối lo trọng tâm của mẹ. Gạo chạy theo từng bữa!
Đã bắt đầu xuất hiện trong nồi cơm tí sắn (khoai mì), khoai lang và bo bo (một loại hạt trước 75 được dành cho ... ngựa ăn, hoặc bỏ chút chút vào nồi chè) ...
Cuộc sống khó khăn bó thêm vào cái ngột ngạt của thành phố đang thay đổi từng ngày và rồi dù muốn hay không, Tết Nguyên Đán lại lừng lững trở về trong tiếng thở dài của người lớn, trong nỗi lo lắng của mẹ, trong vẻ mặt trầm ngâm của bố. Bữa ăn hàng ngày còn lo chưa muốn xong thì dư dả đâu ra để đón Xuân?
Bố mẹ nhịn thì không sao, nhưng còn 5 đứa con đang tuổi lớn, thuơng quá, tội nghiệp quá...
Nhưng những đứa con đã biết trưởng thành theo thời cuộc để biết im lặng, chịu đựng, tuyệt nhiên không đòi hỏi.
5 anh em vẫn lẳng lặng răm rắp phân chia nhau công việc thường lệ hàng năm để đón Tết: Rửa cửa nẻo, dọn dẹp lau chùi bàn thờ...
Tết càng gần kề, không khí trong nhà càng thiu buồn, tông hốc. Không bóng dáng chậu cúc vàng, không chiếc bánh chưng xanh, trái dưa hấu ruột đỏ au.
Tình hình khó khăn chung, tục biếu xén quà Tết cho nhau đã trở thành một mối xa xỉ cho người dân Sài-gòn. Nhà mình còn lo chưa xong thì làm gì có để biếu xén họ hàng, bạn bè?!
29 Tết.
Cũng giống như bao ngày bình thường khác, buổi chiều mẹ về, đưa tiền cho đứa con gái chạy ra tiệm đong kí gạo về nấu bữa tối cho cả gia đình.
Đồ ăn vẫn chỉ dĩa rau muống xào và hũ chao, thời buổi thế này mà còn được có miếng chao mằn mặn để dễ và cơm ăn là may mắn lắm rồi!
Tuyệt đối né tránh không nhắc tới chuyện cuối năm đầu năm cận kề, hay những chuyện Tết nhất đang xảy ra chung quanh, nhưng đứa con nào cũng có thể thấy ánh mắt bố mẹ áy náy, trĩu buồn...
30 Tết.
Chỉ còn vài tiếng đã là Giao Thừa rồi, xâm xẩm tối vẫn chưa thấy mẹ trở về. Bên cạnh, nhà bác hàng xóm đã bắt đầu xôn xao lách cách sửa soạn mâm lễ cúng. Không khí Tết đã thật sự cận kề...
Muốn sửa soạn, nhà chẳng có gì để sửa soạn.
Cũng khỏi bầy biện mâm cúng, vì có thứ chi đâu để bầy!
8:30 tối Giao Thừa.
Mấy anh em ngồi bên nhau buồn hỉu buồn hiu, bỗng có tiếng chuông xe đạp quen thuộc của mẹ "reng reng" rộn rã từ xa, rồi ngày càng gần hơn, rồi xịch dừng ngay trước cổng.
5 đứa con ùa chạy ùa ra đón.
Mẹ ngồi trên yên chiếc xe đạp mini cũ phì phò thở, có lẽ đã ráng đạp hết ga về từ đâu xa lắm. Tóc mai lẫn với những giọt mồ hôi ròng ròng bết vào hai bên thái duơng, nhưng nụ cười mẹ đẹp rạng rỡ, chiếc nón lá hất ngược ra sau úp lên lưng áo đẫm ướt!
Trên tay lái lủng lẳng có cột một bịch trái cây. Còn giỏ xe có chằng kỹ lắm một cái nồi gì đó...
Mấy đứa con xúm xít, đứa thì dắt xe vào nhà, đứa thì tháo lấy bịch trái cây, đứa thì gỡ dây chằng cái nồi rồi lén mở ra xem!
Ối chao một nồi đầy ắp những khoanh cá thu kho với thịt ba chỉ, vẫn còn ấm ấm toả hương thơm lừng, làm 5 anh em đứa nào đứa nấy nuốt ực nước miếng.
Mẹ bước vào nhà mặt vui ghê lắm, tíu tít phân chia mỗi đứa con một việc chuẩn bị đón giao thừa.
Cả nhà bỗng rộn rã, ríu rít chả thua chi nhà hàng xóm...
Và 3 ngày Tết năm đó bên ngoài nắng xuân vẫn tràn lan. Bên trong vẫn chẳng mai vàng, vẫn chẳng dưa món, củ kiệu, bánh chưng. Nhưng nồi cá kho riềng ngon tuyệt trần ăn với chén cơm nóng cũng đủ để thay thế tất cả!
Và sau đó một lần mẹ đã kể lại:
Một bác bạn mẹ có quầy vải ở chợ Sài-gòn, kinh tế gia đình khá giả hơn, tinh ý đoán thấy được tình cảnh mẹ túng bấn, đã kho cho nồi cá & bảo:
-"Tôi không dám nói là biếu chị. Mà chị hãy cầm lấy về cho mấy cháu nhỏ ở nhà..."
Miếng khi đói bằng gói khi no, bác đã đánh trúng đòn tâm lý. Mẹ cảm động với tấm lòng của người bạn, dẹp bỏ sự tự trọng của mình, tiếp nhận...
Cho mãi đến lúc này, cả mấy chục năm trôi qua, lòng vẫn bồi hồi khi nhớ lại những cái Tết khó khăn năm nào. Vẫn nhớ tới nồi cá kho và khuôn mặt phúc hậu của người bác bạn mẹ. Và dĩ nhiên cũng chẳng thể nào quên được mùi miếng thịt ba chỉ beo béo mỡ cùng vị bùi bùi thơm thơm của khứa cá thu thuở nao...
Và mỗi dịp Tết Nguyên Đán trở về, trong nhà có thể thiếu gì thì thiếu không thể nào thiếu nồi cá thu kho thịt ba chỉ dù gia đình có vài người cả đời chả bao giờ thích ăn cá...
Don Hồ
Đăng lại bài biên từ Jan 29, 2013
NGUỒN: