ĐẤT DỮ
(Đọc tựa đề có thể đoán biết là bài biên về gì rồi nha. Nếu sợ thì xin đừng đọc tới thêm!)
Nước Mỹ là một quốc gia trẻ, chỉ mới có 255 năm kể từ thời lập quốc. Trong đó California là tiểu bang thứ 31 của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, cũng mới có 155 năm tuổi.
Nếu chỉ so với nước Việt Nam có trên 4,000 năm văn hiến thì Hoa Kỳ chỉ như là một em bé mới chập chững biết đi.
Tuy nhiên, trẻ trung như thế không có nghĩa là vùng đất này không có chứa đựng những ... điều bí mật mà không ai có thể giải thích được!
Đầu thập niên 90, có được chút tiền để dành dồn tất cả vào để đặt cọc mua căn nhà đầu tiên trong đời & nhờ cô bạn quen có bằng bán nhà đất kiếm dùm.
Một ngày đẹp trời, cô bạn hẹn dắt đi coi 5 căn nhà hợp trong khoảng tiền đã định ra, cùng lúc.
Khỏi phải nói, mua nhà lần đầu mà, ôi thôi háo hức lắm luôn!
Rủ thêm một cô bạn khác đi chung để cho thêm ý kiến ý cò. Thế là nhóm đi coi nhà hôm đó tổng cộng có 3 người.
4 ngôi nhà đầu coi cũng ok.
Có căn thích hơn, có căn không thèm ngó lại lần thứ hai!
Còn căn cuối cùng đậu xe vào con đường dẫn vào nhà thì vừa đúng lúc trời tắt nắng.
Cằn nhà không có lầu nằm trên một con đường nhỏ, trông bề ngoài cũng có vẻ rộng rãi và thoáng.
Bãi cỏ trước nhà có 2 cái cây thật to cành lá xum xuê che mất bớt ánh sáng nên căn nhà trong lúc chiều xuống có một chút chi đó âm u.
Cô bạn làm nghề bán nhà nên có chìa khoá đi vào các căn nhà cô ta đang rao bán.
Trong nhà không có ai cả. Có vẻ như có người đang ở nhưng người ta không có nhà, vì đồ đạc thấy vẫn còn rải rác chỗ này chỗ kia.
Vừa bước qua khỏi cửa chính, đi vào căn nhà là có ngay cái cảm giác là lạ vì mỗi căn phòng trải thảm một màu thảm khác nhau, mà chẳng có cái nào ăn với cái nào cả.
Phòng ốc thì lối đi quanh co xí lắc léo, không rõ ràng như những căn nhà đã coi trước đó.
Tuy ánh mặt trời không còn, nhưng bên ngoài vẫn còn sáng lắm nên cô bạn bán nhà cảm thấy không cần bật đèn lên mà hướng dẫn cho coi trong cái ánh sáng chập choạng của buổi chiều sâm sẩm.
Vào tới một căn phòng ngủ có cái cửa sổ ngó ra một khoảng sân nho nhỏ.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lạ lắm:
4 căn phòng đều có một cửa sổ đâu ra cùng một khoảng sân nhỏ vuông vức mà tuyệt đối không thấy có lối để ra sân.
Cả 3 người đều đứng ngó từ khung cửa sổ ngó ra & dường như đang cùng có chung một thắc mắc:
"Như vậy cái sân này để làm gì ta? Lỡ khi bị rác rến dơ chi đó thì làm mà ra để quét hốt? Không lẽ mở cửa sổ leo ra?"
Đang đứng ngó ra thì cả 3 người đều chợt nhận thấy ở bên kia khung cửa sổ của căn phòng đối diện, cách bên kia khoảng sân vuông, có một bóng người đen thui đang đứng im lìm trong bóng tối.
Trân trân ra dòm, cùng để tâm chú ý vào cái bóng thì cái bóng ấy bắt đầu chuyển động, tiến ra về phía cửa sổ và càng lúc kích thước của cái bóng đen ấy càng tăng lớn lên một cách rất ... bất bình thường.
Cô bạn bán nhà mặt trắng nhợt hẳn quay đầu rảo bước chạy trước.
Tiếp theo là cô bạn kế cũng quay mình chạy theo, làm mình lúc đó chẳng hiểu sao tóc mai đang dựng đứng, cũng hoảng hốt thối lui mà chạy theo 2 cô.
Cả đám 3 người chạy vùn vụt tông ra cửa, nhảy tót vào xe ngồi vừa lúc đèn đường bật sáng.
Chợt nhớ ra cửa trước còn để ngỏ, chưa khoá. Cô bạn bán nhà sợ quá, mặt mếu hẳn trông như sắp khóc nên cả đám 3 người bước ra khỏi xe cùng vừa đi vừa run cùng cô vòng trở lại để khoá cửa!
Cánh cửa chính khi nãy chạy ra không kịp đóng, còn he hé mở, bên trong đen ngòm như đầy sự đe doạ...
Trên đường về, ngập ngừng hỏi nhau:
- "Khi nãy mọi người đều ... thấy chứ hả? Nó là cái gì vậy??!"
Cả 3 đều gật đầu nhìn nhận trông thấy và đều không biết cái gì đã vừa xảy ra?!
Tiếp sau đó là một sự im lặng hoàn toàn, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình!
Và dĩ nhiên, đã không bao giờ quay lại ngôi nhà u ám ấy. Nhưng mỗi lần cứ nghĩ lại cái khung cảnh chiều xuống hôm đó là lại thấy tay chân nổi gai...
Vùng Orange County, quận Cam của miền Nam California, nơi đông người Việt ở cũng có môt căn nhà bị đồn đãi là ... có ma.
Căn nhà nằm trong khu đông dân, toạ lạc trên một góc đường tốt đông đúc xe qua lại, ấy thế mà cả hai mươi mấy năm trời đóng cửa im ỉm, cửa sổ luôn bị đóng gỗ lại.
Một năm một hai lần chạy ngang thấy gỗ trên những khung cửa sổ được tháo ra, bên trong sáng đèn là biết có người mới dọn vào. Nhưng chỉ "sáng đèn" cao lắm được một hai tháng là sau đó cửa sổ lại bị đóng gỗ bít bùng!
Người ta truyền tai nhau là người trong nhà cứ buổi tối leo lên giường ngủ đàng hoàng là y như sáng hôm sau thức dậy thấy lại thấy mình đang lăn lóc trong vườn, trên bãi cỏ đẫm sương mai. Và thế là sợ quá, dọn đi. Và cứ thế mà bỏ trống cả hai mươi mấy năm liền.
Căn nhà nổi tiếng đến nỗi ai sống trong vùng cũng biết cả.
Một lần cùng cả đám bạn chơi cầu cơ, thách nhau lái xe tới đậu trước căn nhà ma ám ấy mà ngồi trong xe mà cầu. Tuy đông người trong xe, cũng giả bộ cười nói nhưng chắc chắn là ai cũng hồi hộp. May mắn thay cầu mãi mà cơ không nhập.
Thế rồi chán, đổi chỗ.
Đi ra công viên nơi có cái hồ nước có người mới chết đuối. Khi ấy trời cũng tối rồi mà công viên thì lại chẳng có đèn, tối om.
Cầu cơ trong tiếng gáy rền của những loài côn trùng làm ai cũng rờn rợn.
Cơ cũng ... chẳng lên!
Lại đổi chỗ, rủ nhau ra luôn ... nghĩa trang cho nó lên đô (dose) mạnh nhất.
Những bãi đậu xe đã đóng rào, chẳng còn vào đậu bên trong được nên đành đậu xe bên ngoài của tiệm hoa ngay góc đường của nghĩa trang.
Khuất đàng sau tiệm hoa là cái hàng rào sắt. Bên kia hàng rào là những mộ bia lổn nhổn.
Trong cái khoảng tối đó, bàn cơ được đặt xuống có, 4 người (2 trai 2 gái) để ngón tay lên cơ.
Một cô lẩm nhẩm bằng tiếng Anh:
- "Chung quanh nếu có hồn nào thì xin nhập vào cơ cho chúng tôi biết đi. Chung quanh có ai không?"
Sát ngay những nấm mồ nên mọi người căng thẳng lắm, hầu như ai cũng nín thở, không dám nói to.
Cô bạn lại lập lại lời "kêu gọi" chuyển qua tiếng Việt. Bao nhiêu cặp mắt chăm chú ngó vào con cơ gỗ vẫn chẳng nhúc nhích.
Trời lạnh lạnh, thêm cái không gian quá im lặng, lâu lâu chỉ có tiếng một vài chiếc xe hơi chạy ngang bên ngoài, ai nấy tự động nhích vào gần nhau hơn để ké chút hơi ấm của nhau.
Không khí đang rất im lặng, chỉ có giọng cô bạn gái đều đều:
- "Có hồn ai chung quanh không..."
Bỗng dưng có một tiếng nổ cái "Oành" một cái thật lớn.
Cả đám hồn phi phách tán đạp lên nhau, toán loạn mà chạy!
Tội nhất là 4 người đang lom khom để ngón tay lên cơ, bị đẩy té lăn cù mèo ra đất, nhưng cũng vội lồm cồm bò dậy mà chạy theo, mặt hớt hơ hớt hãi.
Té ra là cái máy lạnh của tiệm hoa chẳng hiểu vì duyên cớ nào mà đúng ngay lúc ấy bỗng bật lên bất tử tạo nên một âm thanh thật lớn trong cái tĩnh mịch của nghĩa trang.
Cho tới giờ cũng chẳng ai biết chỉ là một sự tình cờ? Hay là một sự loan báo đáp trả của "ai đó" khác!
Ra tới xe, sau khi bình tâm lại cả đám rũ ra mà cười. Ai nấy đều sớt xát, có người còn bị chảy máu vì bị giầy đạp lên tay...
Giờ nghĩ lại thấy chơi dại kinh khủng.
Lỡ như chẳng may mà có hồn ma thật, mà "nhập" luôn vào một người trong nhóm hôm ấy mà không chịu thăng cho, thì có phải là chết không?!
Người ta có nói: "có kiêng có lành". Đâu ai biết được là "linh hồn" có thật sự hiện hữu hay không chứ?
Về sau này mình nghiệm ra một điều là: Làm gì thì làm đừng nên thách thức những gì có dính đến vấn đề ... tâm linh.
Và ngôi nhà ngay góc đường bị đồn đãi có ma ám sau này được đập đi và xây lên 2 căn nhà mới đồ sộ & đẹp hơn căn cũ nhiều lắm lắm.
Thấy báo Việt ngữ đã đăng là trong lúc đang xây cất, một người nhân công Việt Nam đã bị té từ trên giàn giáo xuống đất mà qua đời. Chẳng biết có thật không?
2 căn nhà xây lên đẹp đẽ có người mua dọn vô mở đèn sáng trưng. Ai chạy qua cũng hồi hộp chờ một ngày các cửa sổ lại bị đóng gỗ lại, nhưng cũng cả 10 năm rồi thấy người ở đó bình yên.
Về sau, có một người bạn có lúc dọn vô một trong 2 căn nhà ấy ở một thời gian.
Người bạn có biết về "quá khứ kinh hoàng" của nơi ấy nhưng vì kẹt chỗ ở nên nhắm mắt làm liều. Có lần hỏi mé coi bạn "có bình an" không? Thì anh chàng trả lời là ... "Chẳng có gì cả!"
Tuy thế mình vẫn nể sự can đảm của người bạn vì cho dẫu có thế nào đi chăng nữa mình cũng chẳng bao giờ dám ở những nơi đã từng có tiền sử như thế đâu...
Don Hồ
Thứ năm 25 tháng 03, 2021
(Trong tấm hình chỉ là di tích lịch sử của một ngôi nhà cổ được xây từ năm 1880 ở thành phố Garden Grove (Nam California) chứ không phải là ... nhà ma!)
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=295 ... 0643548996