TIM TÍM CÚC BUỒN
(Chẳng biết tự lúc nào mà hàng năm cứ vào lòng vòng tuần lễ cuối tháng 4 là nó hay kiếm cớ để bay qua những thành phố bên Châu Á.
Nhiều khi chả để làm gì cả. Chỉ để cho bản thân mình có được cái cảm giác gần hơn với cái thành phố Sài gòn thân yêu ngày nào, nơi nó đã được sinh ra & lớn lên.
Chỉ có thế thôi rồi lại bay ngược trở về Mỹ...
"Tim Tím Cúc Buồn" đã được biên vào tháng 04 năm 2017 tại khách sạn ở Dongdae Mun, Seoul, Nam Hàn.
Hôm nay xin được phép đăng lại...)
...
Nhà 2 tầng, quận 3, có được cái sân thượng be bé, quanh năm nắng chang chang. Thỉnh thoảng mẹ lại ôm về dăm ba chậu hoa đủ loại, đặt xếp thành hàng, tạo thành một mảnh vườn xinh xinh trên khoảng sân thượng nhỏ bé ấy.
Sài gòn, nhà cửa đất đai eo hẹp, làm gì có đất vườn để đánh những cụm hoa xuống, thành thử cứ thế mà những cây hoa được giữ lại y nguyên như thế trong chậu!
Một lần nọ, một chậu có loại hoa cánh tim tím, nhuỵ vàng, to khoảng đốt ngón tay, được mẹ mang về. Mẹ bảo:
- “Cây cúc Nhật đó con...”
Sài gòn nắng nôi, cây cối trồng mà một ngày không tưới là lá héo queo, rũ hết cả xuống. Qua tới ngày thứ hai vẫn không tưới là coi như đi đoong luôn, khỏi cứu vãn. Nhiệm vụ mẹ giao của thằng bé Dũng thuở ấy mỗi khi đi học về là ... tưới cây!
Sân thượng nước lên không tới, hàng ngày nước được chứa trong cái xô nhựa để thằng bé khệ nệ, ì ạch xách lên làm nhiệm vụ.
Ban đầu cũng vùng vằng phụng phịu lắm bởi tại bị bắt làm!
Rồi càng về sau, yêu luôn mớ hoa lá của khoảng vườn hồi nào cũng chẳng hay...
Trong mớ Hồng, Ngọc Lan, cúc vàng của khoảng vườn, thằng bé Dũng thương nhất chậu cúc Nhật.
Sắc tim tím buồn buồn, không rực rỡ bằng những loại khác...
Hương chẳng có...
Hoa lại nho nhỏ, cỏn con...
Có lẽ là ... thương hại, vì trông nó bị tội nghiệp?! Và cứ thế mỗi lần ra được chút hoa là thằng bé nhảy cỡn, ầm phóng xuống nhà khoe toáng, bắt hết người này tới người kia leo lên tầng thượng ... thưởng lãm hoa.
Giống cúc Nhật giống như “nhỏ mà có võ", sống rất dai. Hoa tàn cắt đi, một thời gian sau mớ hoa khác lại trổ ra...
Một buổi sáng tháng 4 đang tỉa lá cho chậu cúc, bỗng có tiếng động cơ máy bay lớn lắm ầm ầm xẹt ngang qua đầu, rung chuyển cả nhà cửa. Chiếc chiến đấu cơ bay thật thấp, thấp lắm tưởng như có thể đụng vào đỉnh của căn chung cư Nguyễn Thiện Thuật cao tầng hơn ở phía sau nhà. Rồi tiếp theo sau đó là những tiếng ầm ầm vọng lại từ đàng xa.
Bên dưới nhà có tiếng mẹ thất thanh gào vọng lên: “Dũng! Dũng! Đi xuống mau! Đi xuống mauuu!”, rồi tiếng dép mẹ lẹp xẹp chạy vội ra phía trước nhà xầm xập đóng hết cửa sổ, cửa ra vào lại.
Cả khu phố nín hơi không dám thở...
Cả thành phố Sài gòn nín lặng trong sự hốt hoảng, kinh hoàng. Chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra?!
Nửa ngày sau người ta truyền tai nhau tin nghe được từ đài phát thanh BBC Luân Đôn “Một viên phi công của quân đội Cộng Hoà (hình như tên Nguyễn Thành Trung thì phải?) lái chiến đấu cơ đến từ đâu đó oanh tạc Dinh Độc Lập!!!”
Tuần lễ kế tiếp sau đó Sài gòn bắt đầu hỗn loạn.
Tất cả hàng quán, chợ búa đều đóng cửa hàng loạt.
Ngoài đường xe cộ vẫn hoảng hốt, hối hả phóng, nhưng nhà nhà ai nấy đều im ỉm sập cửa kín bưng nghe ngóng.
Bố mẹ bắt đầu xầm xì với nhau những tin tức loan chuyền về một cuộc di tản nào đó ngoài toà đại sứ Mỹ, ngoài bến Chương Dương...
Thằng bé Dũng thì vẫn chuyên cần với công việc hàng ngày được giao phó, khiêng xô nước chăm sóc mớ cây trên đỉnh sân thượng. Đâu óc ngây thơ của nó cũng căng thẳng theo chuyện của người lớn chung quanh lắm chứ, nhưng chẳng biết thổ lộ với ai, nó thủ thì với khóm cúc Nhật.
Thế rồi biến cố 30 tháng 4, 1975 ập đến, thành phố đổi chủ, đổi luôn tên, đổi luôn tiền, đổi tất cả mọi thứ!
Bố bị mất việc!
Cả một miền Nam đều bị mất việc!
Bố bị phường khóm kêu trình diện đi "học tập cải tạo" vì đã làm công chức dưới thời Cộng Hoà!
Mẹ từ một người nội trợ, bắt buộc phải xông xáo tông ra ngoài bắt đầu học buôn bán để kiếm tiền mua kí gạo, chút mắm muối tương chao, chỉ để lo cho bữa ăn hàng ngày cho đàn con không bị chết đói.
Thằng bé Dũng được giao thêm trách nhiệm hàng ngày đặt nồi cơm cho cả nhà.
Thời gian đầu còn được xài bếp dầu hôi để nấu, xong thụt dần xuống nấu bằng than đá, than quả bàng. Rồi cuối cùng xài qua tới củi, giấy vụn...
Và ban đầu còn được nồi cơm với gạo tuy đầy mọt & sạn. Rồi qua dần tới độn thêm vào khoai lang, khoai mì, bắp & hạt bo bo...
Cả thành phố bị cúp điện rồi thường xuyên cúp luôn nước! Thằng bé Dũng đã bắt đầu biết chắt chiu chút nước vo gạo, nước rửa rau giữ lại trong xô để chiều chiều vẫn cần mẫn khiêng lên lầu 3 chăm cho mảnh vườn nhỏ mà chẳng ai trong gia đình còn để ý tới.
Hoa bắt đầu còm cõi, tàn tạ vì thiếu phân bón. Người còn không có thực phẩm để ăn nữa thì lấy chi thực phẩm cho hoa!
Mẹ quyết định thế hoa bằng hành lá & mớ rau thơm thực dụng và cho đóng thêm vài cái chuồng để nuôi thêm mớ gà vịt.
Thằng bé Dũng “chiến đấu tới cùng" để xin được giữ lại cho bằng được chậu cúc Nhật, tuy cây cũng chẳng còn được tốt tươi và hoa cũng chẳng còn đậm màu như xưa!
Mỗi buổi tối sau khi học bài xong, nó thường leo lên sân thượng nằm ngắm sao đêm mơ mộng. Tay liên tục đập muỗi, miệng thì thầm tâm sự cùng khóm hoa tim tím buồn èo uột trong cái mùi nằng nặng của phân toả ra từ chuồng gà...
Thế rồi một ngày nọ nó được bố mẹ dúi cho đi vượt biên khỏi nước theo người anh lớn đang trong tuổi bị kêu đi nghĩa vụ quân sự đánh nhau với Campuchia. Một chuyến hải trình đầy những sự kinh hoàng nhưng may mắn còn đến được bến bờ!
Vài năm sau, trong những lá thư gửi về nhà, có đôi lần nó hỏi mẹ về chậu cúc Nhật. Nhưng dường như mẹ chẳng để ý vì cho là không quan trọng, hoặc mẹ lờ, chẳng thấy trả lời...
...
37 năm sau của một buổi chiều cuối tháng 4 vẫn còn se lạnh trên con phố Gangnam nhộn nhịp xe cộ lẫn ánh đèn của đất nước Nam Hàn, một người đàn ông quần áo lịch lãm chỉnh chu như đang tự lự đi dạo mát, thấy chợt như khựng đứng lại bên đường, thoáng lảo đảo... Rồi xẹp ngồi xuống, vòng tay ra trước như muốn ôm chầm lấy một chậu cây nhỏ được đặt trưng trên lề của một cửa tiệm, mặc cho những ánh mắt nhìn tò mò của những người khách bộ hành khác đang nườm nượp qua lại...
Như cách biệt hẳn với thế giới chung quanh, người đàn ông mắt long lanh dán chặt vào chậu cây, đôi môi mấp máy...
Chậu cây nhỏ như lao xao rực rỡ trong chút ánh nắng chiều còn lại. Nhỏ nhưng dầy đặc những khóm hoa bé xíu xiu nhuỵ vàng, cánh mỏng, mong manh tím buồn. Màu buồn tim tím chẳng khác chi ngày nào còn còi cọt ở trên cái lầu 3 sân thượng cỏn con, chen giữa mấy cái chuồng gà...
DON HỒ
30/4/2017
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=317 ... 0643548996
#donhocasi #casidonho #vietsinger #journal #donhojournal