CAO NGẤT TRƯỜNG SƠN...
31 tháng 03, 2021.
Cũng ngày này của 40 năm trước, 3 anh em Thắng, Lân & Dũng vừa được chuyển từ trại tỵ nạn Songkhla ở miền Nam Thái Lan tới trại chuyển tiếp Panatnikhom ở ngoại ô thủ đô Bangkok.
Nằm chờ ở nơi đây để hoàn tất thủ tục khám sức khoẻ cùng mọi thủ tục khác. Chờ cho tới khi Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc gom cho đủ số người cho đầy một chiếc tàu lính, để cùng một lượt chuyển sang trại Galang 2 ở Indonesia nơi mọi người đó sẽ được cho học tiếng Anh trước khi được cho tới Hoa Kỳ.
Trại chuyển tiếp Panatnikhom nằm trong khu trại lính Thái, một khoảng đất trọc, trống không, chẳng có cây cối gì cả.
Những căn nhà được dựng lên trên từng cái sàn xi-măng cao lên tới đầu gối để cho dân tị nạn trải chiếu trú tạm.
Nói là căn nhà cũng không đúng hẳn! Những căn chòi lớn lợp mái tôn thì nghe hợp lý hơn!
Chỉ có một mặt là có được bức tường chắn, 3 mặt còn lại để toang hoác, trống trơn.
Thái Lan là xứ nóng khủng khiếp mà sống dưới cái mái rợp bằng tôn, nó càng tăng độ nóng lên gấp mấy lần.
Nhà vệ sinh thì ở riêng một góc trại, cần thiết thì phải lội bộ mà tới.
Đồ ăn không cần nấu. Ngày 2 bữa mỗi gian nhà cử người mang đồ đựng đi lấy cơm và thức ăn về chia cho mọi người.
Nước thì được phát mỗi người được nửa xô một ngày.
Rửa chén, đánh răng rửa mặt, tắm rửa, giặt giũ, làm sao cho đủ xài thì làm.
Bởi thế hàng ngày trời nóng hừng hực chẳng một cơn gió, mồ hôi ra nhễ nhại mà làm gì có nước mà tắm? Giặt khăn lau người thôi thì cầu mới đủ nước.
Cả căn chòi ấy chắc chứa khoảng mười mấy người. Mỗi gia đình chia nhau một khoảng mà trải chiếu, giăng mùng.
Chỉ có mỗi một gia đình của ông chú Hoa Kiều gốc Chợ Lớn là chiếm một góc sát tường rồi lấy những thùng các-tông mở banh ra, nối lại với nhau mà dựng lên làm 3 bức tường. Tuy bằng giấy thùng cạc-tông nhưng căn phòng nhỏ coi bộ cũng chắc chắn lắm.
Toàn thể gia đình 5 người gồm 2 vợ chồng & 3 đứa con chui vào trong cái buồng tối om om ấy mà chăng mùng ngủ.
Mọi người đều mới chuyển tới, chờ từng ngày để được chuyển qua trại mới. Riêng gia đình chú ấy đã ở nơi đây hơn cả năm rồi.
Trong 3 cô con gái của chú, Mỹ-Ngọc là cô lớn nhất. Cô đi khám sức khoẻ, hình X-Ray cho thấy bị bịnh phổi, nên cả gia đình cùng bị kẹt lại tại chỗ cho tới khi cô được điều trị khỏi rồi mới được cho chuyển trại.
Mặt tròn quay như trăng rằm nhưng vì đang độ tuổi trổ mã nên trông Mỹ Ngọc khoẻ mạnh, xinh xắn.
Và cũng không biết có phải tại cứ sống trong cái phòng tối thui, đen ngòm không cửa số đấy không, mà da cô trắng bong bóc, mặt thì lúc nào cũng ửng hồng như đang nấu ăn gần lò than phừng phực lửa (chắc do cái buồng quá nóng).
Do thế, giữa cái đám người da dẻ mốc đen lên vì nắng gió xứ nhiệt đới, Mỹ Ngọc đã nổi bật, trở thành một trong những ... giai nhân của trại.
Và cũng bởi vì thế mà nghe có người kể lại là lúc trước cô bị những thanh niên Miên (trại có khu người Việt, khu người Miên) và ngay cả cảnh sát an ninh Thái mò vào giường ngủ lúc ban đêm.
Sau lần đó, những bức tường giấy cạc-tông cứng được tức tốc dựng lên và ban đêm 2 vợ chồng chú nằm chắn ngay cổng phòng, còn 3 cô con gái nằm ngủ phía trong.
Gia đình ông chú Hoa Kiều Chợ Lớn (chẳng còn nhớ nổi tên) này cũng là người duy nhất trong chòi có được cái máy cassette mà suốt ngày chẳng hiểu vì sao, chỉ có chơi độc nhất có mỗi một bài "Biển Mặn" với tiếng hát của ca sĩ Nhật Trường.
"Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương...."
Những buổi trưa nắng hầm hập mà nghe giọng Nhật Trường trỗi lên ôi sao mà nó thấm thía, não nùng làm sao.
Cả đời có được thấy đến dẫy núi Trường Sơn bao giờ đâu, mà mỗi lần giọng hát cất lên là cứ thấy như rặng núi cây phủ, trải dài hun hút bên bờ biển xanh thẫm thấp thoáng bóng dừa. Thấp thoáng luôn cả đôi mắt đen lay láy của cô gái đang độ tuổi trăng tròn...
Rồi tới ngày mọi người trong chòi được gọi tên trong danh sách dời trại để lên đoàn xe bus chuyển qua trại tỵ nạn bên Singapore, trước khi xuống tàu đến trại Galang 2.
2 tuần ở chung chạ với nhau cũng đủ để nẩy sinh tình cảm, chú Hoa Kiều mặt chảy dài, buồn hỉu buồn hiu. Cô thì hưng hức khóc như gió như mưa. Mỹ Ngọc cùng 2 đứa em dắt nhau chui tọt vào khuất trong căn buồng.
Lúc mọi người chuẩn bị xốc túi lên đeo vào vai chuẩn bị rời, từ căn buồng trỗi lên khúc nhạc quen, vẫn não ruột như để thế cho lời biệt ly:
- "Người yêu tôi tôi mới quen mà thôi, lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu. Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài, gió lên từng chiều vàng nàng xoã tóc trên biển xanh..."
Quay lại để vẫy tay tạm biệt nhưng cả nhà ông chú đã rút hết vào căn buồng tối.
Chắc chắn họ phải buồn lắm, buồn cho thân phận mình với không biết sẽ với bao nhiêu lần chia tay khác nữa!
Chân bước trù trừ, ngoái lại lần cuối bỗng thoáng thấy đôi mắt đen láy ướt buồn vời vợi, vừa kịp cho một cái vẫy tay chào trước khi quẹo đi khuất...
40 năm qua rồi, cũng chẳng biết gia đình cô chú ấy đã bị ở lại cái chốn nắng nôi hiu hắt buồn với căn buồng tối ấy đến mãi bao lâu? Mỹ Ngọc rồi có khỏi bệnh?
Cô chú ấy giờ đã lớn tuổi lắm rồi. 3 cô con gái giờ đâu đó trên đất Mỹ, chắc con cái cũng đã bầy đàn.
Một đêm trăng của 40 năm sau chợt bỗng nhớ về nhau, cầu mong cho gia đình cô chú luôn mãi bình an.
40 năm với bao bể dâu ai nấy ít nhiều đều thay đổi, chắc gì còn có thể nhận ra nhau?! Tuy thế làm như đã thành cái tật, mỗi lần đi đâu mà bỗng có nghe tiếng hát Nhật Trường trỗi lên mà : "Cao ngất Trường Sơn..." là lại dáo dác ngó quanh.
Ngó để kiếm tìm những gương mặt thân quen của ngày nào mà giờ trong tâm trí cũng chẳng còn mấy được rõ ràng ...
Don Hồ
Thứ tư 31 tháng 03, 2021
(Trong bức hình là thằng bé Dũng của 40 năm sau)
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=299 ... 0643548996