CHUYỆN KHÁM MUỐI, KHÁM ĐƯỜNG
Sẵn hôm qua đang nói chuyện về người đàn ông mới ra tù mong được làm lại cuộc đời, còn 2 câu chuyện về nhà tù ở bên Mỹ nữa mà mình có đôi chút dính líu, xin được kể lại luôn để cho có chút xíu sự liền lạc.
-----
Năm 1985, vừa đi học vừa đi làm bán thời gian tại nhà hàng Sizzler của Mỹ tại thành phố Santa Ana.
Hệ thống nhà hàng Sizzler thời ấy nổi tiếng lắm, có mặt tại nhiều tiểu bang tại Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác trên thế giới.
Hệ thống Sizzler chỉ tiêu khi ấy là muốn tạo một bầu không khí vui tươi, thân thiện & ấm áp cho tất cả những chi nhánh của họ nên khi tuyển nhân viên họ chỉ tuyển những người hay cười và có cử chỉ thân thiện.
Mới qua Mỹ được 4 năm, tiếng Anh tiếng U vẫn còn lọng cọng lắm thế mà nộp đơn xin đại & qua lần khảo sát, chẳng hiểu vì sao mà mình được nhận? Có lẽ phần lớn là do lời giới thiệu của cô bạn đã làm trong đó trước.
Một tuần đi làm 4 ngày, mỗi ngày làm từ 10h30 sáng - vào chuẩn bị cho giờ mở cửa - cho tới 4h chiều thì đổi ca cho người khác vào làm xuất chiều.
Buổi tối đi học.
Nhà hàng Sizzler của thập niên 80 là nhà hàng đầu tiên nghĩ ra sáng kiến mở ra một quầy salad bar (quầy toàn các loại rau) cùng các loại soups cho khách ăn thả giàn, bởi thế khách đông lắm.
Giờ ăn trưa từ lúc mới mở cửa cho đến khoảng 2h trưa lúc nào khách cũng đứng xếp hàng ra tới ngoài cửa.
Từ 2h cho đến 5h khách vắng xuống, thì họ giảm giá 20% cho những người lớn tuổi vào ăn. Bởi thế nhà hàng lúc nào cũng có khách ra vào...
Một buổi trưa có một bà khách tóc muối tiêu bước vào, dáng điệu mệt mỏi.
Bà ta chỉ mua một phần soup cùng một tách cà-phê tổng cộng giá khoảng $7 nhưng ngồi tự lự ở bàn cho tới mấy tiếng đồng hồ hơn.
Làm đúng phận sự của một người tiếp viên phục vụ, sau khi chào hỏi cùng đưa vào bàn & lấy cho những gì khách cần, sau đó cứ mỗi 5- 7 phút là lại để mắt đánh một vòng đi qua xem khách có cần gì thêm không hoặc dọn những chén dơ để giữ cho mặt bàn ngồi lúc nào cũng được cảm giác sạch sẽ thoải mái.
Bà khách làm như ăn không vô. Thấy chỉ ăn được nửa chén soup rồi bỏ ngang. Nhưng ngược lại bà ta uống cà-phê liền tù tì.
Thấy thế nên cứ 5 phút là cầm bình cà-phê nghi ngút khói tới để giữ cho tách cà phê của bà ta lúc nào cũng đầy, cũng nóng.
Mỗi lần khách ăn gần xong xuôi rồi thì người tiếp viên phải mang một cái khay be bé trên có để vài viên kẹo the cho khách ngậm cho thơm miệng sau khi ăn.
Bên phía dưới mấy viên kẹo là một mảnh giấy mà người tiếp viên tự biên tay rồi ký tên, đại khái những câu như: "Xin cám ơn quí khách. Xin chúc một ngày bình an & hẹn sớm gặp lại! Love, Dũng Ho. Người tiếp viên phục vụ của quí vị."
Đồng thời cũng trên cùng mảnh giấy đó, lật lại đàng mặt sau, khách nếu... quởng, cũng có thể biên những gì họ muốn phê bình về từ nhà hàng cho tới người tiếp viên phục vụ.
Những người tiếp viên sợ cái tờ giấy phê bình này lắm. Họ sợ bị khách chê, bị khách méc. Vì những tờ giấy phê bình ấy tiếp viên phải đem nộp lên cho ban điều hành nhà hàng mỗi cuối ngày.
Tới lúc mình sắp tan ca làm rồi, đi qua loạt bàn lần cuối trước khi chuyển giao lại cho người kế thì thấy bà đã đi khỏi rồi.
Trên cái khay đặt giữa bàn bà khách, 2 viên kẹo vẫn còn nguyên. Bên dưới là môt tờ giấy $20 đô-la Mỹ trải thẳng băng!
.
Theo thông lệ đi ăn nhà hàng, nếu sự phục vụ tốt, khách nên để lại tiền tips (tiền boa) trên 15% tổng số tiền họ đã phải trả.
Bởi thế với số tiền $7 bà đã trả, boa cho $1 là đúng điệu.
Đằng này bà ta đã để lại gấp 20 lần số tiền nên để. Thời ấy $20 còn lớn lắm, mua được khối thứ.
Lật tờ giấy phê bình lên, bên dưới bà khách có biên:
- "Thời gian chờ đợi để đóng tiền phạt (bailbonds) cho đứa con ngỗ nghịch phải bị nhốt trong khám, dài đăng đẳng. Cám ơn em đã lấy vơi đi bớt sự ưu phiền cho một bà mẹ tội nghiệp. Sự tận tình của em đã làm cho thời gian chờ đợi của tôi như ngắn lại, khiến cho tôi lấy lại được chút bình an cho tâm hồn. Tôi đã có được một quyết định quá đúng khi chọn nhà hàng này làm chỗ dừng chân trong một buổi trưa mệt mỏi như ngày hôm nay để may mắn được gặp em. Cám ơn em..."
Đọc xong mà bâng khuâng muốn khóc.
Hỏi cô bạn cùng phục vụ mới được biết nhà tù của thành phố Santa Ana cách nhà hàng chỉ có 7 phút lái xe.
Từ đó mỗi lần vào làm là như có thêm động cơ để ráng hoàn thành thật tốt công việc hơn vì biết sự cố gắng cùng quan tâm trong công việc của mình có thể mang lại được sự thoải mái cho người khác.
-------
Khoảng năm 1991 đến 1994, sau khi được mời tham gia vào các chương trình Paris By Night, vì không biết địa chỉ liên lạc nên khách ái mộ từ khắp nơi thường gởi thẳng thư tới Trung Tâm Thuý Nga nhờ chuyển cho Don Hồ dùm.
Cứ một tuần là bên Trung Tâm lại gọi tới bảo qua lấy thư.
Trong những bức thư ấy, thư đọc xong làm cảm động cũng có, thư tức cười cũng có, và có cả những lá thư đọc xong mà ... phát hoảng!
Có một lần nhận được một lá thư từ ... trong nhà tù Los Angeles, tức là cách nơi ở có 1 tiếng đồng hồ lái xe.
Lá thư biên bằng tiếng Anh chuẩn, từ một người con trai trẻ tuổi đã lớn lên bên Mỹ.
Lá thư kể là bố mẹ anh ta ly dị nhau. Mẹ anh ta bước thêm một bước nữa & anh ta hoàn toàn không ưa ông bố dượng mới.
Một ngày ... đẹp trời, sao đó mà chịu nhau không nổi nữa, anh con mới cầm con dao đứng núp đàng sau cánh cửa. Ông bố dượng đi làm về lon ton vừa mở cửa bước vào nhà thì bị anh ... con ghẻ cho ngay một nhát dao chí mạng.
Chẳng biết ông bố dượng có bị mệnh hệ gì không (vì trong thư không thấy nói tới). Nhưng anh ta thì cho là mình vô tội, chỉ là tự bảo vệ, chẳng làm gì sai mà lại bị bỏ vào khám cho ngồi bóc lịch!
Và lý do mà anh ta biên lá thư này là vì cái tật mê coi phim võ hiệp Hong Kong từ nhỏ mà Don Hồ thời ấy còn để tóc dài hơn thì nhìn giông giống thần tượng Lý Tiểu Long (Bruce Lee) của anh ta!!!
Tràng giang đại hải xong rồi cũng tới kết luận, anh ta phán cho một câu xanh rờn: "Khi mãn hạn tù tui sẽ đi kiếm gặp ... Don Hồ!"
Vẫn biết những người làm sai trái bị trừng phạt trong những trại giam, khi được mãn hạn cũng cho người ta có được một cơ hội để làm lại cuộc đời, trở thành một người tốt hơn. Nhưng ... cái lá thư cùng lời hứa hẹn đi kiếm của anh chàng này đã làm Don Hồ ... chết rét!
Thích ông Lý Tiểu Long (Bruce Lee) thì đi kiếm thẳng ổng đi, chứ tại sao phải đi kiếm người ... "giống" ổng làm chi???! KHông lẽ giờ "không có chó đi lấy mèo bắt ăn kít" !!
Cả một năm trời sau đó "cái người lỡ dại bị ngó giông giống Lý Tiểu Long" đã sống trong sự nơm nớp hồi hộp, cứ có ai mà thấy dòm dòm ngó ngó là vội vàng 3 chân bốn cảng lãng tránh cho thật xa ra.
Anh ta đã âu yếm tặng cho ông bố dượng một dao thì khi gặp mình nào biết có thể anh ta sẽ tặng gì cơ chứ?
Sau cả năm trời sống trong lo âu, sau đó mới từ từ lãng quên đi dần dần...
Mãi cho tới hôm nay, mấy chục năm sau ngồi nhớ mà biên lại mà vẫn thấy hơi ơn ớn. Không phải trù ẻo vái trời cho anh ta đừng được thả ra, mà vái cho anh ta chuyển qua yêu thích một người tài tử võ hiệp nào khác để khỏi mắc công lúc ra anh ta phải đi kiếm "Lý Tiểu Long giả" chi cho mắc công!
Don Hồ
Thứ sáu 09 tháng 04, 2021
(Một lần nữa, tấm hình chụp khi đi shopping đêm ở Dondaemun, Seoul, Nam Hàn chỉ là để có hình mà thôi chứ không có chi dính líu tới đề tài.
Không lẽ giờ đi chụp hình mình đứng sau song sắt thì cũng ... chẳng ổn!)
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=305 ... 8996#donho
#donhosinger #singerdonho #donhocasi #casidonho #vietsinger #journal #donhojournal