Bình thường là hạnh phúc
Hôm qua khi bước xuống xe, cái phone vô ý để trên đùi rơi xuống đất cái oạch.
Rớt hoài đâu có sao vì có đồ bọc mà. Nhưng lần này lượm lên thì bể mất một góc mặt phone!
Thôi kệ, bể chút cũng ... chẳng sao. Mai mốt lúc nào tiện thì đi thay mặt phone cũng ok mà. Vẫn còn xài được.
Buổi chiều về vẫn ok, phone nứt chút, mất thẩm mỹ tí teo thôi.
Tối đến đang ngồi ăn thì tự dưng nửa dưới của mặt phone bỗng rực sáng lên như cái đèn pin. Không còn thấy phím để mà bấm số code vào hoặc bấm số phone hay nhắn tin!
Cả đêm loay hoay mà "nửa đèn pin" vẫn hoàn "nửa đèn pin". Ai gọi vào thì nhận được nhưng gọi ra thì hên xui, vì phím có hiện ra đâu để mà bấm số...
Lúc đi ngủ tự nhủ hôm sau sẽ đi ra tiệm phone nhờ người ta xem...
Sáng sớm trời lạnh, đang ấm áp trong mền thì nghe tiếng đập cửa phòng rồi tiếng ai léo nhéo.
Làu nhà, liếc đồng hồ thấy vẫn còn sớm quá, còn tới 2 tiếng nữa mới phải dậy sửa soạn đi tập thể thao...
Đang lim dim sửa soạn ngủ tiếp thì lại tiếng gõ cửa, rồi tiếng mẹ:
- "Dũng ơi, mẹ choáng váng quá Dũng ơi..."
- "Dạạạạ..." theo bản năng rồi bỗng khựng lại, ngồi bật dậy:
- "Dạ. Mẹ nói gì mẹ?"
- "Mẹ choáng váng quá, ra dùm mẹ đi..."
Hất vội cái mền ấm, nhẩy bật khỏi giường, tròng vội quần áo vào. Chạy ra ngoài...
- "Ủa, mẹ sao hả mẹ???"
- "Mẹ ăn sáng như bình thường rồi uống thuốc. 5 phút sau chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng quay cuồng. Nãy giờ mẹ ói cả 3 lần rồi..."
- "Thôi chết..."
Gọi ngay cho chị Thuỷ (người chị kế) làm y tá ở tiểu bang khác.
Chị Thuỷ cũng tận tình hỏi mẹ đầu đuôi, rồi bảo" "Đo huyết áp (blood pressure) của mẹ cho chị coi đi Dũng!"
Biết nhà có máy, nhưng làm gì biết làm! Máy thử còn nằm y nguyên trong hộp. Mở vội ra gắn pin vào, rồi theo lời chỉ dẫn của bà chị. Cũng đơn giản, dễ làm.
- "Huyết áp của mẹ hơi bị cao. Nãy giờ mà không thấy mẹ bớt đi. Thôi gọi cấp cứu đi Dũng!" (Bên Mỹ 911 là số khẩn cấp để gọi xe cứu thương)
Hơi chần chừ vì người ta nói thời buổi này vào bệnh viện dễ có cơ hội bị lây Covid19, nhưng không dám nói ra...
Chờ thêm 5 phút nữa vẫn không thấy tình hình khả quan hơn...
- "Thôi Dũng ... gọi 911 nha chị"
- "Ừ, gọi đi Dũng."
Chạy đi lấy cái phone mới sực nhớ ra là phone mình đã ... bị hư. Lấy phone nhà gọi.
Xong vội đi lấy khẩu trang cho mẹ & mình cùng đeo vào.
Chỉ 5 phút sau, xe cứu hoả cùng xe cứu thương còi hụ inh ỏi đã xịch đậu trước nhà. 4 nhân viên cứu thương gõ cửa đi vào.
Họ không đi sâu vào nhà như những lần trước gọi cho bố, mà đứng ngay cửa rồi nói người nhà lấy chiếc ghế đẩy ra đó cho mẹ ngồi.
Một người lo khám cho mẹ.
Một người lo làm giấy tờ nhập viện.
Một người cầm hộp đồ nghề đứng chờ coi người khám cần gì rồi đưa.
Người còn lại đứng ngay ngoài cửa liên lạc với bệnh viện để báo trước.
Người khám hỏi:
- "Bác nhà có triệu chứng gì của Covid19 không ông?"
- "Không ạ. Chỉ choáng váng, bủn rủn tay chân cùng ói mửa..."
Mẹ người bủn rủn như thế mà cũng quá hay, đã để sẵn giấy tờ bảo hiểm, những thứ thuốc mình đã uống để ngay trên bàn rồi. Ai hỏi gì là có ngay để đưa. Có lẽ mẹ kinh nghiệm từ những lần gọi xe cấp cứu cho bố khi bố còn sống.
May thế, không làm thế trước thì "ông con" biết đường nào mà kiếm, mà mò...
Thế rồi họ nhấc mẹ lên băng ca.
Biết thằng con lo lắng, một người quay lại bảo:
- "Tới lúc này, đã biết rõ hơn về dịch bệnh rồi thành thử ông không phải quá lo lắng về chuyện lây nhiễm Covid trong bệnh viện. Chúng tôi đã biết cách phòng ngừa hơn..."
Ngàn cân được hất văng ra khỏi lồng ngực sau câu nói đó.
- "Tôi có thể đi theo không ạ?"
- "Được, nhưng ông đừng chạy quá gần xe cứu thương nhé."
- "Không ạ, tôi còn cần lo vài thứ xong rồi sẽ lái tới đó sau ạ..."
Xa xa bên kia đường 2, 3 người hàng xóm từ nhà bước ra ngoài ngó, mặt lo lắng. Họ vẫy tay chào rồi la lên hỏi, giọng rất quan tâm:
- "Chuyện gì thế, bác nhà có sao không Don?"
- "Cũng chưa biết sẽ ra sao ạ. Bà thấy không khoẻ trong người, không đứng được nên tôi không biết phải làm gì..."
Sự lưu tâm của những người hàng xóm Mỹ làm ấm lòng, cảm động...
Trên đường chạy lên bệnh viện đầu óc có nghĩ quẩn, có bao giờ khi nãy là ... lần cuối được gặp mẹ không?
Nghĩ xong rồi lại tự gạt ra liền, tự bảo mình là "không, không có đâu..."
Bên ngoài phòng đợi của khu cấp cứu có sẵn 4 người đang ngồi chờ.
Người nhân viên an ninh lấy bắn súng lấy thân nhiệt rồi nói ngồi vào ghế chờ phiên làm giấy tờ.
Khâu giấy tờ cũng giản dị vì khi nãy ở nhà họ đã lấy hết dữ kiện rồi. Nhưng vẫn phải điền một tờ giấy xem bịnh nhân có triệu chứng của Covid19 không.
Tới lúc phải biên số phone liên lạc, điếng người vì tới đúng lúc này thì phone lại hư mất!
Biên số phone của Long, đứa em, vào rồi biên thêm số phone của mình bên dưới để lỡ dại phone hư họ gọi không được thì gọi cho Long trước.
Xong xuôi được bảo trở lại ghế ngồi chờ tiếp, sẽ có người y tá ra cho biết tình hình.
15 phút sau, một người nam y tá bước ra hỏi "Ông có mang theo những thứ thuốc của bà đã uống không?"
- "Có, tôi có ở ngoài xe"
Thế là chạy ra lấy cho người y tá coi.
Anh ta bảo:
- "Ông ra xe ngồi đợi. Khi có tin, chúng tôi sẽ gọi phone báo cho ông hay..."
- "Phone tôi đang bị hư, tôi có thể ngồi đây chờ không ạ?"
- "Vậy số phone hồi nãy ông đã biên xuống là số phone của ai?"
- "Của đứa em ạ."
- "Vậy tôi sẽ gọi cho cậu ấy báo."
- "Ah, vậy ạ. Thưa cám ơn ông nhiều lắm..."
Lếch thếch cầm bịch thuốc ra lại xe, bước chân nặng trịch. Tội quá, mẹ đang nằm trong đó có một mình!!!
Gọi phone cho Long báo, nói "Nhớ chờ phone của bệnh viện gọi nhé" vì Long đang đi làm nhiều khi không nhấc phone.
Chạy vòng về nhà lo cho 4 con chó ăn. Đứa nào ỏng eo không ăn là dẹp luôn, chẳng có thời gian đâu mà năn nỉ doạ nạt bắt ăn như thường ngày. Rồi lo chạy sửa phone.
Hôm nay cũng là ngày hẹn tỉa lông cho Mushu, không cho Mushu đi là cái hẹn khác phải tới một tháng sau mới có được . May tiện cái, tiệm bán phone cũng gần tiệm tỉa lông.
Mushu trù trừ như mọi lần, bế bổng Mushu lên mà bỏ ra ngoài xe, không cho dằng dai kéo cưa như mọi lần nữa.
Trên đường đi gọi Long, may sao cái phone gọi được. Hỏi: "Bệnh viện liên lạc chưa Long?"
- "Chưa thấy!"
- "Bệnh viện có gọi thì Long báo liền nha."
Bỏ Mushu ở tiệm. Trước ngày nghỉ lễ, chó mang tới cắt lông hơi "bị" nhiều, bà chủ chạy tới chạy lui.
Ghé tiệm phone.
Phone không sửa được vì phím không hiện lên nên không bấm code mở phone được. (Trước đó dùng dấu vân tay để mở phone, nhưng lúc tới tiệm thì vân tay cũng không còn giải mã mở phone được nữa)
Thế là phải mua phone mới.
Mất hết hình, mất hết dữ liệu, số phone & tất cả những thứ khác còn trong phone.
Chỉ tiếc mỗi mớ hình kỷ niệm chụp khắp năm châu bốn biển lúc bay lưu diễn, nhưng tới tình thế này phải chịu thôi.
Trong lúc chờ phone mới về, tiệm phone cho mượn cái Iphone cũ để xài tạm vì biết đang cần phone để liên lạc.
Mừng hết lớn...
- "Nhà thương liên lạc chưa Long"
- "Vẫn chưa thấy..."
Bắt đầu lo lắng! Gần nửa ngày rồi mà sao bệnh viện vẫn chưa gọi ta ơi?!
Sáng giờ chạy vung, chưa có tí gì trong bụng mà chẳng thấy đói chút nào.
Bỗng nhớ tới bố.
Mẹ hay bảo bố thiêng lắm. "Mẹ kiếm chìa khoá không ra, khấn bố. Thế là sau đó tìm ra liền!".
Hướng mặt về phía nghĩa trang cầu cứu bố: "Bố ơi, bố về giúp mẹ bố ơi..."
Rồi nhắm đường chạy trở lại bệnh viện để vào hỏi thôi, vì anh chị em cả nhà ở những tiểu bang khác nhau cũng đang lo lắng chờ tin.
Một ngày trước ngày Lễ Tạ Ơn của xứ Mỹ, đang trong thời gian phong toả mà đường xá vẫn đông nghẹt, xe cà nhích cà
nhích. Ngồi sau tay lái mà sốt ruột ruột gan quắn tít cả lại...
Đang kẹt xe thì phone reng inh ỏi, tiếng reng lạ hoắc vì là điện thoại tiệm phone cho mượn.
Bên đầu dây Long nói như hét:
- "Lại bệnh viện đón mẹ về, giường số 5. Được cho xuất viện rồi..."
Bình thường đứa em mà hét trên phone như thế là nạt liền để cho ra vẻ ... đừng có mà hỗn với bề trên. Nhưng hôm nay thì quên mất! Chỉ thấy ôi thêm triệu cân hất ra khỏi lồng ngực.
Bên ngoài trời đất đang như cái màn hình Tivi trắng đen ủ dột, bỗng chuyển sang có màu sắc rực rỡ. Bầu trời đang xám xịt bỗng trở nên xanh thẳm loáng thoáng vài cụm mây trắng bay.
Tới bệnh viện, đậu xe xong chạy vào trong mà bước chân hẫng nhẹ như tiên ông đang là là bay.
Người nhân viên an ninh hồi sáng đã hết ca. Người an ninh mới lại bắn súng đo thân nhiệt cái "pặc" ngay vào trán.
Cô y tá người Việt bước ra (vì lúc điền đơn có điền xin cho y tá nói tiếng Việt với mẹ):
- "Ông lấy xe chạy vào đậu ngay đây đi, tôi sẽ đẩy xe bà ra"
- "Ủa không ... đi được ạ?"
- "Bà cũng còn yếu lắm thưa ông."
- "May quá không phải là Covid ạ"
- "Ông về cũng nên cẩn thận khử trùng vì chúng tôi cố gắng hết mức nhưng cũng nào biết được..."
Theo cô y tá, mẹ chuyển qua dùng thuốc mới nên bị dị ứng với thuốc. Ngoài ra còn khám phá ra một vài bệnh nhẹ khác, nhưng không có vấn đề lắm.
Xe mẹ được đẩy ra, trên chiếc xe lăn mẹ ngồi lọt thỏm, nhỏ xíu ngó phát tội.
- "Con có theo mang áo ấm, mẹ lạnh không?"
- "Lạnh lắm..."
Xỏ áo vào cho rồi đỡ mẹ lên xe. Xe dằn mẹ lại ói. Bịnh viện cho toa mua thuốc ngăn ói cùng thuốc trụ sinh. Nhưng để chở mẹ về nhà trước đã.
Ngày mai là ngày Lễ Tạ Ơn. Tạ ơn trời mẹ được bình an.
Bên đường chạy vụt ngang thoáng thấy có bóng ai đó giống bố đang đứng ngó theo cười hiền.
Ôi bố linh thiệt rồi. Con cám ơn bố ngàn lần.
Một ngày thật ... khủng khiếp nhưng rồi cũng có được một cái kết đẹp như một cuốn phim có hậu. Thế mới biết, đừng coi thường những ngày "thật bình thường" trong đời sống. Bởi vì mình mới nghiệm ra được rằng ngày "thật bình thường" hoá ra lại là những ngày "thật hạnh phúc"...
Don Hồ
Ngày trước lễ Tạ Ơn Thanksgiving của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ 25 tháng 11, 2020
Tái bút:
6:30 giờ chiều đi đón Mushu về theo giờ như đã hẹn trước, bà Đại Hàn tỉa lông chạy tới chạy lui như con gà mắc đẻ. Phía những chuồng phía sau tháy vẫn còn tới khoảng 4 con chó ngồi chờ phiên.
Bà ta làm không kịp xin lỗi rối rít. Bà bảo làm ơn cho bà tới 8 giờ.
Chờ đợi 2 tiếng, chạy về thì xa. Gọi phone về hỏi thăm thì mẹ cho biết sau khi ăn uống & uống thuốc đã thấy khá hơn lên.
An tâm...
Thế là ghé vào nhà hàng Ý Pizza D'z (ở thành phố Fountain Valley) của người bạn mà kiếm gì ăn, vì lúc này mới thấy mình đói gần xỉu.
Nhà hàng mùa dịch theo luật mới phải dọn hết ra ngồi ngoài bãi đậu xe ngoài trời.
Có mái che, có đồ sưởi ấm, lại thắp đèn lên coi ấm cúng, có cả cây cây Noel nho nhỏ lấp lánh dễ thương, làm mình có cảm tưởng như đang đi hát ở những hội chợ các giáo xứ Việt tổ chức.
Và tấm hình trên chụp lúc mình đang ăn.
Bàn ăn cách nhau hơn 2 thước.
Mình đang ngồi ăn một mình nên chụp hình không đeo khẩu trang là chuyện dĩ nhiên. Vì đeo khẩu trang thì làm sao mà ăn?
Lý do có câu cuối là để phòng hờ trường hợp có người vào bắt bẻ mình chuyện đeo khẩu trang, trong khi mình là một người kỹ nhất về chuyện đeo khẩu trang để bảo vệ người chung quanh & tự bảo vệ mình này...
(Bài hơi dài, lại tả tỉ mỉ dài dòng chuyện gọi xe cứu thương cùng cách làm việc của những người nhân viên cứu thương, mục đích để lỡ dại có gia đình nào có người phải vào cấp cứu trong bịnh viện trong thời điểm dịch bệnh Covid19 này sẽ đỡ phải trải qua những giai đoạn lo lắng hoang mang như mình đã phải trải qua sáng nay ạ)
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=222 ... 8323460895