CÂY GIÁNG SINH ĐẦU MÙA
Ngày thứ ba trước lễ Tạ Ơn của xứ Hoa Kỳ. Trời sắp sửa mùa đông, nhiều nơi tuyết đã đổ nên bay tới show sớm một ngày cho bảo đảm.
Tới phi trường cũng tương đối hơi sớm nên có thời giờ ghé vào lounge của hãng máy bay kiếm gì dằn bụng trong lúc chờ chuyến bay như thường lệ. Canh giờ để vừa vặn khi hãng máy bay nhắn tin cho hành khách hay là đã tới giờ cho lên máy bay thì đã đứng sẵn ở ngay cổng để chờ tới phiên được vào.
Và cũng như thường lệ, hãng máy bay tuần tự cho những người cao niên, hay có bệnh cần nhiều thời gian hơn, được vào trước.
Sau đó tới phiên những người quân nhân mang trong mình thẻ quân đội.
Những người có thẻ "Global Service" đặc biệt của hãng máy bay.
Gia đình với trẻ em dưới 2 tuổi.
Sau đó sẽ tới phiên những người đi máy bay thường xuyên thẻ có điểm cao như mình.
Và cuối cùng mới tới những người hành khách còn lại. Những hành khách này cũng bị chia ra là 4 -5 nhóm mà thứ tự được vào trước vào sau...
Đang chờ được gọi tới phiên thì có một bà bác người Á Châu từ bên hông kéo cái valise nhỏ đi tới. Bác ta dừng ngay trước mặt mình rồi quay qua tần ngần hỏi bằng tiếng Việt, tay chìa cái vé máy bay:
- "Cháu ơi, không biết tới giờ bác được lên chưa hả cháu?"
Nhìn xuống cái vé thì thấy bà bác thuộc hạng nhóm 4 của những người khách bình thường, hạng của những người sẽ phải vào máy bay sau bét cùng.
- "Thưa chưa bác ơi. Phiên bác được vào chắc còn khoảng 10 phút nữa lận ạ!"
Mắt bà bác như bỗng bừng sáng lên khi được trả lời lại bằng tiếng Việt.
- "Ôi thế à cháu? Bác đi có một mình lại lần đầu đi máy bay nên lọng cọng chẳng biết phải làm gì. Lại thêm chẳng biết tiếng Anh nên bác lo quá. May quá gặp ngay cháu!"
- "Dạ. Hay... bác cứ đứng đây rồi vào chung với cháu. Cháu có thẻ, sắp được vào rồi ạ."
- "Thế à. May mắn quá. Mà không biết họ … có cho bác đi theo cháu không?"
- "Dạ không lo ạ, cháu có thể kéo theo một người vào chung…"
Bà bác trông vui hẳn lên, giống như vừa trút được một gánh nặng ra khỏi vai. Bác huyên thuyên kể giọng trầm trầm có chút ngậm ngùi:
- "Bác bay qua Houston đi đưa đám táng người bạn. Tội, bà ta chỉ có mỗi một mình, người thân chỉ có mỗi bác…"
Trong khoé mắt thấy bà bác giống mẹ chi lạ, từ cách ăn nói chậm rãi của người Bắc cho tới kiểu cách mặc đồ.
- "Năm nay bác đã 76 rồi cháu ạ…"
- "Mẹ cháu đã 87 rồi, cháu xin phép được gọi bác bằng cô nha thưa bác."
76 vẫn còn trẻ chán.
Chỉ có điều tuy trẻ hơn mẹ nhưng bà bác có vẻ đã chậm hơn mẹ nhiều.
Vừa đến đó thì tới phiên được lên máy bay.
- "Mình vào đi cô ạ. Cô nhớ cầm sẵn vé máy bay vì người ta sẽ hỏi."
Thằng cháu ngồi đầu máy bay. Ghế của "bà bác" tít mãi hàng 23.
Chỉ hướng cho bà bác đi xuống phía hàng dưới, bỏ cái cái valise vào trong ghế rồi vội vã bước theo. Bà bác đi đứng thấy còn hơi khó khăn thì làm sao mà có thể tự mình nâng cái valise bỏ lên trên ngăn cho được!
- "Để cháu đỡ valise này cho cô lên trên hộc cho ạ. Chút nữa lúc máy bay đáp xuống Houston đó cô, nếu còn thời gian & nếu cháu không bị trễ cho chuyến bay kế của cháu, cháu sẽ đợi cô ở bên ngoài cửa máy bay rồi sẽ chỉ cho cô đường ra ngoài. Nếu như cô không thấy cháu đứng đó tức là cháu bị trễ máy bay phải chạy đi trước rồi nha thưa cô…"
- "Cô cám ơn cháu nhiều lắm, có cháu giúp cô mừng quá…"
Chào bà bác xong quầy quả quay ngược trở lên ghế liền trước khi dòng người bước vào là coi như kẹt cứng bên dưới này luôn.
Thế rồi ngủ luôn cho một mạch 3 tiếng rưỡi đồng hồ cho tới khi máy bay hạ cánh.
Nhờ có gió thổi cùng hướng, máy bay đã bay tới sớm hơn giờ dự định tới 20 phút. Chợt nhớ tới bà bác phía sau, nhoái người lại ngó thì bà bác nhỏ con quá đã bị bao người phía trước đứng lên che mất hút...
Phi trường Houston rất lớn, tin nhắn của hãng máy bay mới gửi vào điện thoại cho hay từ cổng này đi tới cổng máy bay kế tiếp của mình phải mất tới 20 phút đi bộ. Bà bác không quen với phi trường này, lại chẳng biết tiếng Anh, đi một mình thì chắc chắn sẽ bị lạc mất!
Bỗng chợt nghĩ ra một điều...
Kéo valise lên tới cổng máy bay, tấp vào hỏi người tiếp viên hàng không đang đứng đó tiễn khách:
- "Cô ơi, có một bà hành khách lớn tuổi mà không biết tiếng Anh. Bà ta đi đứng không được tốt cho lắm có cách nào gọi cho bà ta một chiếc xe lăn đẩy bà ta ra ngoài chỗ lấy hành lý không cô?"
- "Bà khách này ngồi ở ghế nào thưa ông? Có phải bà lão đã cùng đi với ông vào máy bay khi nãy không?"
- "Oh, cô quả có trí nhớ tốt thật. Vâng bà ấy đấy. Tôi chỉ giúp bà ta vì bà ta không biết tiếng Anh chứ chúng tôi không … biết nhau."
- "Tôi nghĩ là được, nhưng hiện tại tôi không thể nào bước ra khỏi vị trí này để làm bất cứ điều gì khác. Nhưng…"
Đang nói chuyện thì anh chàng phi công mở cửa ló mặt ra. Cô tiếp viên quay ngay qua viên phi công:
- "Phi công trưởng, ông có thể làm ơn gọi ra ngoài và yêu cầu thêm một chiếc xe lăn dùm chúng tôi không thưa ông?"
Anh chàng phi công trưởng cười toe hàm răng trắng bóc, lẹ làng nói:
- "Được chứ…" Rồi quay ngược trở vào phòng lái để nhấn gọi phone.
- "Xe lăn sẽ chờ bà ta ở ngoài thưa ông. Có gì ông báo giúp nói dùm cho bà ta biết để ngồi bên ngoài chờ & chúng tôi cám ơn ông rất nhiều đã giúp cho bà ấy."
Vừa vặn lúc ấy bà bác bước tới, ngước mắt trông thấy bà bác cười như mừng rỡ.
- "Cô ơi, cháu mới nhờ kêu xe lăn tới đẩy cô ra cổng vì phi trường này quá lớn & đường ra rắc rối lắm phải ngó theo bảng mà đi, sợ cô sẽ đi lạc đó ạ. Mai mốt khi bay trở về lại Cali, cô nhờ người nhà đưa tới quầy vé rồi yêu cầu chiếc xe lăn đẩy cô vào cổng máy bay nha cô. Cô cũng đừng quên chuẩn bị sẵn vài đồng lẻ để cho người đẩy xe. Và lúc đi vô quầy vé, cô cố tình đi chầm chậm lại hơn để làm ra như mình không được khoẻ lắm chứ không thôi … kỳ nha thưa cô…"
- "Nhờ cháu giúp cho cô. Cô có đặt đó chứ cháu, nhưng không thấy nó tới…"
- "Ủa vậy ạ.."
Mà cô đi ... chậm thật, dẫn đầu nguyên một hàng người phía sau phải bước đi chậm lại chờ.
Vừa ra được tới cổng thì anh chàng Mỹ da màu cao lớn đẩy xịch cái xe tới.
Đã giúp thì giúp cho trót:
- "Cô ơi, sẽ có ai tới đón cô ngoài kia không thưa cô?"
- "Có con gái cô đón, cháu…"
- "Cô gọi phone cho chị cho cháu nói chuyện để 2 bên hẹn nhau ở chỗ nào chứ không thôi lát sao tìm nhau được ạ…"
Cô con gái có nói được tiếng Anh, thế là phone cô được chuyển cho anh chàng da đen đẩy xe để 2 bên hẹn hò nhau chỗ đón cho rõ ràng.
Bà bác lúc này an vị trên xe rồi. Có vẻ an tâm cùng thơ thới lắm, quay qua nói:
- "Cháu tử tế quá, cô cám ơn cháu nhiều. Cầu mong cho cháu cùng mẹ gặp những điều bình an nhất trong mùa Lễ Tạ Ơn này. Cô là người đạo Tin Lành…"
Cô ta đưa mắt nhìn, hiểu ý nói ngay:
- "Oh, thưa cháu bên Phật Giáo ạ…"
- "Cầu trời phật mãi phù hộ cho cháu cùng gia đình. Mà cháu tên gì nhỉ?"
- "Cháu tên Don ạ. Cháu tên Don Hồ…"
Bà bác như ngớ ra chút, chăm chú nhìn rồi hỏi:
- "Tên cháu như tên người ca sĩ vậy?"
- "Dạ…"
- "Thế cháu ... chính là cậu ta à?"
- "Dạ…"
Vừa lúc anh chàng da đen nói xong & trao lại phone. Liếc lẹ đồng hồ thấy mình sắp sửa bị trễ giờ, vội vã nói:
- "Anh ta sẽ đẩy cô ra tới chỗ con cô đứng đợi, cháu có chút tiền lẻ cô cầm lấy lát cho anh chàng này nha cô."
- "Cô có rồi cháu ạ. Cô cám ơn cháu nhiều lắm."
Rồi bà bác đặt bàn tay lên bàn tay thằng cháu mà nắm nắm lấy như quyến luyến.
Lúc thằng cháu kéo valise chạy thục mạng cho kịp giờ, quay lại thoáng thấy bà bác từ mãi tít phía sau xa mà vẫn còn vẫy vẫy tay tạm biệt.
Chạy tới được cổng máy bay mà mồ hôi toát ra nhễ nhại, may kịp và vẫn còn dư được chút thời gian.
Cổng máy bay được đỏm đáng chưng một cây Giáng Sinh. Thông thường sau tuần lễ Lễ Tạ Ơn, cây Giáng Sinh mới được khắp nơi mang ra, làm như năm nay cây được mang ra sớm hơn.
Đây là cây Giáng Sinh đầu tiên mà mình thấy được trong năm nay.
Cây chỉ nhỏ thôi, trang trí cũng sàng sàng thường thôi, chẳng có gì quá đặc biệt, nhưng trong không khí này thấy dễ thương chi lạ.
Chưa qua hết mùa Lễ Tạ Ơn mà sao bỗng thấy như không khí Giáng Sinh đã đang tràn ngập ngay nơi cái cổng máy bay này, lành lạnh, âm ấm, the the.
Phía bên ngoài tiếng động cơ máy bay vọng vào nghe "o o" cao cao, có chút thánh thót như tiếng ngân nga của những thiên thần ...
Don Hồ
Thứ ba 23 tháng 11, 2021