NẾU TÔI CÒN SỐNG MÀ TRỞ VỀ
29 tây tháng 6 năm 1981.
Sau 6 tháng chuyển qua nhiều trại bên vùng Đông Nam Á, nơi 3 anh em được đến định cư đầu tiên là thành phố St. Louis, tiểu bang Missouri, miền Trung Tây Hoa Kỳ. Thành phố được mệnh danh là the "Gateway To the West" ("Cửa Ngõ Đến miền Viễn Tây").
3 anh em được nhà thờ bảo trở mướn sẵn cho một căn apartment nhiều cửa sổ lộng gió, trên lầu 8 của một building to & cũ ở góc đường West Pine.
Căn apartment trống rỗng có được 1 phòng khách, 1 phòng ngủ, nhà bếp & phòng vệ sinh.
Trên cái sàn gỗ có đặt sẵn 3 tấm nệm nhỏ. Một vỉ trứng, 1 vỉ gà sống, 1 bao gạo, một chai dầu ăn, muối, tiêu... 2 cái nồi, một cái chảo, 3 cái chén, 3 cái nĩa, 3 cái muỗng.
Nhà thờ bảo lãnh đã giao trách nhiệm cho anh Cường - một người tị nạn Việt đến trước, giờ làm việc cho nhà thờ - lo cho bước đầu nên ngoài những thứ kể trên, lại có được thêm... chai nước mắm. Và bước đầu như thế là cũng chu đáo lắm rồi.
"Gia tài" đầu tiên của 3 anh em trên đất Mỹ chỉ có bấy nhiêu đó cộng thêm mỗi nguời 2 bộ quần áo cũ mang từ bên đảo qua cùng hồ sơ sức khỏe cùng vài lá thư của bạn bè & người thân mà đã nhận được trong khoảng thời gian 6 tháng ở trại.
Không tiền bạc, không chút của hộ thân. 3 anh em ngơ ngơ, ngáo ngáo trên vùng đất mới. Cái gì cũng lạ lẫm, cũng hào nhoáng. Cái gì cũng ... không biết xài, không biết xử dụng!
Cũng không rõ trong building này có được tổng cộng bao nhiêu gia đình người Việt ở? Chỉ biết ngày hôm đó tới cùng trên chuyến máy bay có thêm 3 gia đình nữa không kém ngáo ngáo, ngơ ngơ:
Gia đình anh chị Nghi.
Gia đình anh Hiếu, chị Hạnh.
Gia đình 2 bác hơi lớn tuổi mà lâu quá rồi không nhớ nổi tên...
Khoảng đâu tuần sau, anh Thắng (anh cả) một hôm mang đâu về một đầu máy cassette cũ kỹ, cũ tới mức không thể nào cũ hơn, nhưng đó lại là một niềm vui thật lớn cho cả 3 anh em. Vì thuở đó được nghe nhạc Việt Nam mỗi ngày là một niềm hạnh phúc, để thấy quê hương & gia đình như còn quanh quất đâu đó.
Và rồi lại có ai đó cho mượn thêm 1 băng nhạc casette. Lúc này băng nhạc Việt rất quí & hiếm hoi. 3 anh em nâng niu, xuýt xoa lắng nghe chung.
Trong đêm, sau khi đèn đã tắt hết, đã không ít lần thằng em đã xụt xịt khóc theo tiếng nhạc đã đưa tâm tưởng nó trở về căn nhà thân yêu khi gia đình còn đầy đủ xum họp với từng khuôn mặt người thân, từng khuôn mặt bạn bè...
Năm 1981, thuở ấy không có đường về. Đường tương lai mới qua cũng đang còn mù mịt chẳng kém.
Mà chắc không chỉ môt mình thằng em khóc, mà chắc 2 ông anh cũng thế... 3 anh em có lớn hơn nhau là bao ...
Cho tới bây giờ, đã gần 30 năm, mọi thứ đổi thay.
Qua lại 2 bên đã trở nên quá dễ dàng. Có đủ tiền mua cái vé máy bay là xong.
Nhiều người đã bay tới bay lui như cơm bữa, nhưng thằng em vẫn chưa một lần về.
Tại sao?
Cuộc sống quá bận rộn, chả có lúc nào tự ngồi phân tách tìm hiểu nguyên nhân.
Hoặc giả, nó biết nhưng giả bộ là không biết cũng không chừng. Chỉ biết là ... sâu trong lòng, có một điều gì đó làm nó ngù ngừ...
Nhưng nếu một ngày nào đó có cơ hội trở về chốn cũ, chắc chắn sẽ có một số nơi mà thằng em sẽ phải đi tìm lại trước tiên. Một kiểu rà tìm lại quá khứ.
Có thể lúc đó nó sẽ oà khóc?
Có thể nó sẽ cố gượng, nuốt nước mắt ngược vào trong để giữ thể diện với những người chung quanh?
Có thể nó sẽ cười ha hả lên điên dại?
Nhiều cái "có thể" khác lúc đó chắc hẳn sẽ lòi ra thêm...
Nhưng chắc chắn nó sẽ phải đi tìm lại những con đường kỷ niệm đầy bướm & chuồn chuồn kim của ngày xưa, cho dù mọi thứ có thể đã hoàn toàn thay đổi:
- Ngôi nhà 1 tầng thân yêu ở quận 3, trong khu Vườn Bà Lớn êm đềm , nơi anh em nó đã được nuôi dưỡng lớn lên trong vòng tay bố mẹ.
- Trường Tư Thục Pháp văn Aurore (Rạng Đông) góc Cao Thắng & Phan Đình Phùng. Nơi có thầy Tuấn hiệu trưởng thật khắt khe mà cũng không kém hiền hòa. (Nghe đâu thầy đang ở bên trời Tây, đâu đó trong kinh thành Paris hoa lệ).
Các cô giáo thân yêu của thuở ấu thơ: Cô Kim Anh, cô Khuê, cô Hương...
- Ngôi trường Bắc kỳ Chu Văn An gần ngã sáu Chợ Lớn, với bạn bè yêu dấu.
-Trường Regina Mundi (Lê Thị Hồng Gấm) với ngôi nhà nguyện nho nhỏ trong góc vườn.
Trường Lê Quí Đôn, Marie Curie, Gia Long, Trưng Vương với những kỷ niệm con nít ranh tập tành phá làng phá xóm.
- Cô Mai tóc thề, dậy Văn, nhà cửa sắt trên đường Trần Quý Cáp. Với giọng Huế nhẹ nhàng, cô đã đẩy lũ học trò phá như giặc đến gần hơn với vùng trời văn chương Việt Nam đầy thơ mộng.
- Hàng chè bà ba góc đường Nguyễn Thiện Thuật với những hạt đậu phọng bùi bùi béo. Quán bánh cuốn Nam Hải, xì xụp húp nước mắm ớt pha cà cuống, cạnh rạp ciné Capitol trên đường Cao Thắng mà bè bạn vài đứa kéo vào đãi nhau lúc túi rủng rỉnh chút tiền.
- Con đường Duy Tân "cây dài bóng mát" của nhạc sĩ Phạm Duy trong dịp Giáng Sinh long lanh đèn sao, ngờm ngợp người.
- Nhà thờ Đắc Lộ với dàn đồng ca thánh thót ngợi ca Thiên Chúa trong đêm đông của xứ xích đạo không lạnh lẽo, Chúa sinh ra đời.
- Vương Cung Thánh Đường với tượng Đức Mẹ khóc cho hòa bình thế giới, tay trĩu nặng ôm trái địa cầu. Với những sạp bán thiệp Giáng Sinh mỗi khi mùa Noel gần tới
- Chợ hoa Nguyễn Huệ rực vàng cúc đại đóa khi xuân về
- Ngôi chùa Long Hoa gần nhà, trang nghiêm đầy mùi trầm hương. Nơi anh em chúng nó là lượt quần áo mới, cùng bố mẹ đi lễ chùa, hái lộc trước khi về xông đất trong đêm giao thừa.
- Hồ bơi Thảo Điền, An Phú trên xa lộ Biên Hòa. Nơi bạn bè tụ tập, lấy cớ học bơi chuẩn bị cho những chuyến vượt biên mà cúp cua lớp.
Ngay cả hồ bơi Nguyễn Bỉnh Khiêm, nước hồ lúc nào cũng xanh ngát màu ... rau má mà cho tới bây giờ nó vẫn thắc mắc sao thời ấy ngụp lặn trong cái vũng nước này mà về không bị lây ghẻ?
- Nhà bạn bè mà đường xá trong trí nhớ giờ chỉ còn như cơn gió thoảng, kiếm tìm chắc chắn sẽ bị lạc...
- Thành phố Vũng Tàu, Bến Đình, Bến Đá với hơn 11 lần vượt biên hụt. Nơi đã hơn một lần, một mình được giao trọng trách đạp xe đi ... "giao liên" lúc 4 giờ sáng, tim phình phịch, vừa đạp vừa quay đầu để tránh ... ma bay theo đàng sau vì thời nhỏ nó sợ ma lắm (giờ thì ... đỡ hơn nhiều rồi.
- Thành phố Cà Mau, dải đất cuối cùng của nước Việt, nơi 2 anh em nó đã dứt áo ra đi trong ánh mắt long lanh ngập nước mắt của mẹ trông theo...
Đã gần 30 năm,vật đổi sao dời, hình ảnh cũ kiếm lại chắc chẳng còn chút nào như thuở xa xưa. Người cũ nhiều khi cũng không còn... Nhưng vẫn đi tìm để có thể tự mình thấy ra rằng mọi thứ đã ... đổi thay.
Sẽ thất vọng đó, nhưng vẫn phải làm...
Tính là thế, nhưng cho tới lúc này, người lưu vong vẫn hoàn là một lữ khách nén tiếng thở dài trong những chiều thu xa xứ ảm đạm đầy lá úa...
Don Hồ
Bài được biên vào lúc 4:31 sáng ngày 10 tháng 9 năm 2009. Đến bây giờ, thêm 11 năm nữa đã được cộng thêm vào.
Bài viết cũ lấy ra đăng lại vì những ý nghĩ của 11 năm trước hiện tại vẫn không hề thay đổi.
"Nếu Tôi Còn Sống Mà Trở Về" là tựa bài hát của nhạc sĩ Hà Thúc Sinh đã được nữ ca sĩ Khánh Ly hát vào khoảng năm 1983, cái tựa bài nó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cả mấy chục năm nay như định mệnh của rất nhiều người ...
Nguồn:
https://www.facebook.com/.../a.10158735 ... 8146719025