VÙNG ĐẤT CỦA BẦU TRỜI XANH THẲM
Những năm sau 75 thuở gia đình còn ở Sài gòn, ông anh có người bạn thân sống ở bên California biên thơ & gửi hình về.
Tấm hình đứng chụp ngay bãi biển Santa Barbara, một vùng biển đẹp ở miền Trung tiểu bang California bị thằng bé lén ông anh mở ngăn kéo lấy ra coi.
Nước biển xanh thăm thẳm, trời xanh ngăn ngắt không một gợn mây.
Tại sao lại có một nơi bầu trời lại có thể xanh đến cỡ đó nhỉ? Xanh như lấy một thỏi màu màu xanh bóp ra rồi lấy chiếc cọ mà lia đều lên mặt vải, trong khi bầu trời của Sài gòn lúc nào cũng chói chan và mang một màu xanh nhàn nhạt, lại đầy những khoảng mây xam xám?
Những buổi trưa nắng nằm trên hành lang ở nhà, ngó thẳng lên trời mà ao ước có một lần trong đời được tận mắt được chiêm ngưỡng vùng bầu trời xanh thẳm không một bóng mây kỳ bí trong hình ...
Thế rồi ... vượt biên!
Thời gian ở những trại tỵ nạn, cũng ở trong mấy nước vùng Đông Nam Á nên màu trời mây cũng mấy chẳng khác gì của Sài gòn.
Rồi đi định cư.
Khi lần đầu tiên ngồi trên chiếc máy bay đáp xuống phi trường San Francisco, tất cả mọi cảnh vật chung quanh đều quá rầm rập, quá hào nhoáng, quá lạ mắt nên quên bẳng luôn cái vụ ngó trời ngó mây.
Mấy ngày sau, qua tới thành phố St. Louis của tiểu bang Missouri, nơi thực sự dừng chân đầu tiên của 3 anh em trên đất Mỹ.
Căn apartment trên lầu 6 có nhiều cửa sổ, những buổi trưa hè hầm hập nóng nằm trên sàn gỗ mà ngó vu vơ ra bên ngoài khung cửa. Bầu trời xanh cũng mây trắng bay gợi nhớ thành phố xưa ở tít xa bên quê nhà, tuy mây bên này có trắng hơn & làm như cũng có vẻ dầy hơn.
Thế rồi sau 3 tháng ở St. Louis, người anh kế rủ rê thằng em về California, nơi mấy người bạn của anh ta bên ấy hứa hẹn giúp đỡ chút đỉnh trong giai đoạn đầu.
Chẳng cần biết chuyến đi mạo hiểm và phiêu lưu tới cỡ nào vì mấy anh em làm gì có tiền bạc chi nhiều, thằng em nhảy cỡn lên vì chợt nhớ tới vùng biển xanh thăm thẳm cùng trời xanh ngát trong bức hình ngày nào.
Sau 3 ngày 2 đêm, chiếc xe cho đi ké chạy tới thành phố Los Angeles của miền Nam California. Cảnh vật vùn vụt chạy ngược về phía sau qua khung cửa sổ xe, thằng em thất vọng!
California đây sao?
Nhà cửa thấp tủn xâu xấu, chẳng thấy có những cao ốc thẳng tấp, cao vời vợi chen chúc nhau như hình ảnh phải có của đất nước Hoa Kỳ văn minh, giàu có. (Cali là xứ động đất liên miên nên nhà cửa xây thấp, ít có lầu!)
Cuộc sống ở Cali trong mấy năm đầu cũng chật vật, đi học rồi đổi nhà liên miên, chẳng có đầu óc để mà ngắm trời ngắm đất.
Mấy năm sau bắt đầu quen dần thì lại bị cuốn vòng vào, loay hoay trong cuộc sống mới...
Thế rồi trận dịch ập tới, trời đất như đảo lộn, ngả nghiêng!
Nguyên một năm trời có cảm tưởng như mọi thứ bị bao phủ bởi một lớp bụi thật u ám làm nhiều khi ngộp thở.
Thế rồi cũng quen dần với cái sự ... ngả nghiêng, lấy lại được sự quân bình từ từ. Mọi việc chung quanh cũng khá hơn lên...
Một lần quay chương trình Music Box với nữ ca sĩ Như Loan và một nam ca sĩ bạn.
Như Loan từ trên miền Bắc Cali xuống nên mướn khách sạn ở.
Một ngày ghé khách sạn bỏ tí đồ cho Như Loan thấy bên ngoài bãi đậu xe có mấy cây dừa thẳng tắp, hay hay rút phone ra chụp tấm hình kỷ niệm chơi.
Chụp rồi cũng để đó chẳng coi, rồi quên luôn là đã chụp ...
Buổi tối nay tự dưng buồn tình mở gallery hình trong phone ra coi, chợt mắt như bị thôi miên bởi một tấm hình với khoảng bầu trời xanh ngát. Xanh như được bóp ra từ thỏi màu rồi dùng cọ trát ra cho đều...
Tấm hình ngày xưa coi lén của ông anh hiện ra trước mắt, nhưng nhân vật trong hình thuở xưa được hoán đổi.
Ký ức của những ngày xa xưa ấy làm sực nhớ luôn lại niềm ước ao được "một lần trong đời ngắm bầu trời xanh thật xanh" của thằng bé ngày nào nằm sõng xoài trên cái hành lang lát gạch mà mơ mộng.
Tự bao lâu nó đã được sống hẳn trong câu truyện cổ tích của chính nó dựng lên mà nào có hay...
Don Hồ
Thứ năm 03 tháng 06, 2021
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=338 ... 0643548996