BÕ CÔNG MÀI MÃI MIẾNG SẮT
Đã từ lâu lắm có ý định gia nhập vào các phòng gym để tập thể dục nhưng mặc cảm, ngại vì khi đó mình ... ốm quá, vô đó lỡ có gặp ai người Việt thì mắc cở chết!
Cũng bởi cái ngại ngần đó mà thời gian cứ vèo vèo trôi qua. Cho đến một ngày được một người bạn giới thiệu cho một anh chàng huấn luyện viên người Đại Hàn, sinh ra ở Mỹ.
Anh chàng huấn luyện viên này khoảng hai mươi mấy tuổi.
Khi còn học trung học anh ta bị chứng mập phì, nhưng nhờ có chí nên tập thể dục cách nào đó mà sau chục năm cơ thể anh ta đã thon gọn lại. Cho coi những tấm hình anh ta thời xưa mà hết hồn, chẳng thể nhận ra được luôn!
Thế rồi 2 bên đồng ý với nhau, mỗi tuần anh ta tới nhà tập cho 3 buổi vào lúc 8:30 sáng.
Được tới 2 đàng lợi luôn:
1/ Tập ở nhà thì đỡ bị "quê" với người chung quanh khi chưa bao giờ tập cả.
2/ Tập sớm như thế thì sẵn tiện dậy sớm được, ngày sẽ dài ra để làm được thêm khối việc.
Và cứ thế mà được anh ta tập cho ròng rã một năm rưỡi (dĩ nhiên là phải trả tiền công).
Có nhiều buổi sáng trời lạnh, hoặc trời mưa dầm dề ướt át, chăn mền trùm ấm áp chẳng muốn dậy, nhưng chợt nghĩ anh ta người ngoại quốc lại chạy xe từ xa tới được mà mình không dậy được thì quá kỳ! Thế là mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy mà nhảy vào buồng tắm, mở nước nóng ào ào tắm cho tỉnh người ...
Rồi bỗng một ngày anh chàng huấn luyện viên tự dưng ... biến mất, chẳng thấy tới nữa!
Anh chàng ta ngán!
Về sau này mới biết ra, tập mà thấy có được kết quả tốt đẹp thì đó là một phần thưởng tinh thần rất lớn cho những người huấn luyện viên, làm cho người ta sẽ hứng khởi mà hăng say thêm.
Chứ còn như kiểu mình tập ở nhà, không đủ dụng cụ máy móc thì cho dù có tập đến cỡ nào thì cũng chỉ lên được một tí rồi ... dậm chân tại chỗ suốt đời.
Lúc anh ta nghỉ, cũng đoán là anh ta nản nên không gọi anh ta để "tra hỏi" mà đợi mãi cho tới hơn nửa năm sau nhân dịp lễ Giáng Sinh mới gọi phone hỏi thăm & cám ơn những khoảng thời gian mà anh ta đã tận tuỵ lái xe đường xa tới tập cho mình.
Thật sự ra với một năm rưỡi tập ở nhà đó nó không làm cho mình "đô" ra nhiều, nhưng mọi thứ có chắc lại, có da có thịt và nhất đã làm cho sự tự tin tăng lên hơn trước nhiều lắm.
Thế là sẵn dịp có người bạn rủ rê gia nhập vào gym của anh chàng ta đi, nơi mà có tiếng là những hội viên tới tập toàn là những người muốn rèn luyện cho thân thể, dáng vóc & sức khoẻ của mình chứ không phải tới để ... nháy nhau hoặc ngồi ở trên máy mà chơi phone, rồi về.
Lần đầu tiên bước vào một cái gym to lớn, nhiều máy móc, nhiều người đang chăm chú hì hục tập, ngó mà mê tơi. Người nào lo chuyện người đó, chẳng ai để ý đến ai.
Vì là lần đầu tiên sẽ sử dụng những máy móc, không muốn tương lai xa khám phá ra mình bị ... vẹo xương bởi vì tập sai cách nên cũng tham gia vào chương trình tập với huấn luyện viên của gym. Dĩ nhiên là sẽ mắc hơn nhiều, nhưng sức khoẻ là chính nên chấp nhận!
Gym tặng không cho xuất tập đầu tiên.
Lại được một anh chàng huấn luyện viên cũng người Đại Hàn đưa đi khảo sát một vòng & và tập cho 45 phút đồng hồ.
Hôm đó là trưa thứ năm, anh chàng ta tập làm sao mà hôm sau thứ sáu bay show, chỉ cái valise kéo tay có bánh xe mà mình kéo cũng không nổi vì tay chân quá nhức!!!
Show cuối tuần đó khách bảo "Don Hồ chuyến này sao thấy là lạ?"
Ui, không lạ sao được khi miệng thì cười đấy, nhưng tay chân mỗi lần nhúc nhích là như bị ngàn mũi kim đâm, như đang bị tra tấn!!!
Sau cuối tuần đó đâm ra phát sợ luôn!
Mà cũng may cái anh chàng huấn luyện viên đó không phải là người huấn luyện viên chính thức sẽ tập cho.
Tuần lễ sau đó, khi gặp người huấn luyện viên thật sự, một anh chàng gốc Guatemala, Nam Mỹ, câu đầu tiên đã nói với anh ta là:
- "Ê bồ, tập cho tui từ từ thôi nha. Chứ lần trước tập xong một bữa thôi là tui coi như đau đớn cho cả mấy ngày không nhúc nhích nổi luôn. Ớn quá!"
Và thế là từ đó tập với huấn luyện viên trong một cái gym thật lớn với nhiều máy móc dụng cụ, thật sự tất cả mọi thứ nó khác lắm.
Cũng một tuần 3 lần, mỗi lần một tiếng đồng hồ.
Những ngày khác thì vào gym tự tập lấy. Tập xong vào tắm cho trôi mồ hôi rồi ra hồ bơi bơi.
Ban đầu bơi vài vòng là thở hổn hển.
Sau đó từ từ tăng lên tới ngày nào cũng 30 vòng hồ.
Và cứ thế mà bắt đầu mê tập thể dục hồi nào không hay. Một thứ "mê" rất tốt nhiều khi có tiền cũng không thể mua được.
Cuối tuần bay đi show cũng lựa khách sạn nào có phòng gym trong đó, hát show xong về tắm rửa ăn uống xong cũng vào tập trước khi ra phi trường bay đi.
Được 1 năm thì dịch tới. Gym bị đóng cửa lên đóng cửa xuống, phải tập ở nhà.
Làm gì có dụng cụ, nhưng phải chế ra mà tập với những thứ mình đang có.
Và cứ thế cho tới khi gym mở cửa trở lại với những luật lệ mới cho những hội viên như "bắt buộc phải đeo khẩu trang khi đi tập", "khử trùng dụng cụ máy móc trước & sau khi xài", v.v...
Thì cũng được mà, hơi mất thì giờ chút xíu nhưng có ai muốn thế đâu, chấp nhận & tuân thủ!
Sau những tháng ngày miệt mài mồ hôi đổ cùng sự đau đớn của cơ thể, cuối cùng cũng nhận được những kết quả thật khả quan.
Đến một ngày người em ghé lại nhà chợt thấy thằng anh mặc áo thun 3 lỗ, người em buột miệng:
- "Wow, bộ tập thể dục hả sao giờ thấy đô con ra vậy?"
Thằng anh nghe mà tê tái cõi lòng, chạy như bay vào phòng lột áo ra ngắm mình trước gương, sung sướng.
Một lần nữa đang tập với huấn luyện viên (cũng thay đổi qua mấy lượt người rồi, vì trong gym thường thay đổi huấn luyện viên cũng chẳng hiểu vì sao?), anh chàng ta bỗng phát cho một p
hát vào vai, cười hô hố mà nói:
- "Ôi, tui thấy cơ bụng của bạn nổi lên qua làn vải áo thun kia"
Cũng may là lúc đó đang ở gym chứ không thôi cũng chạy bay vào phòng mà lột áo ra sung sướng ngắm rồi.
Người huấn luyện viên cũng khoái chí lắm vì người mình tập cho, đạt kết quả.
Người được tập thì khỏi nói, bao nhiêu mồ hôi công sức của bao nhiêu lâu mới tạo lên được mà, đâu phải chuyện một sáng một chiều...
Trong gym có sơn một câu lên tường mà thấy rất chí lý:
"BE MADE OR BE MOLDED"
Dịch ra nôm na là:
"Nếu bạn không được sinh ra với nó thì hãy nhào nặn cơ thể mình để được như ý"
Và mình đã nhào nặn trong một quãng thời gian dài.
Hiện tại, nếu so với những người đô con tự nhiên hay tập lâu năm rồi thì dĩ nhiên mình chẳng lại ai, nhưng nếu tự so với cá nhân mình mấy năm về trước thì mình đã quá thành công.
Sức khoẻ, sức chịu đựng cũng tăng lên thấy rõ. Như thế đã hạnh phúc quá rồi còn gì?
Lâu lâu ngồi nghĩ tiếc mình đã không bắt đầu sớm hơn. Nhưng rồi lại chắc lưỡi: "Thôi thà trễ chút còn hơn là không bao giờ!"
Người bạn Mỹ con lâu lâu đi tập chung hay ngó ngó những người bị mập mập đang tập rồi cười mỉm mà nói trong vô thức:
- "Sao tập chi mà người vẫn mập vậy ta?"
Mình quạt liền:
- "Sao không nghĩ là nếu người ta không đang đứng đây tập thì người ta sẽ còn bự hơn gấp đôi nữa kia chứ?"
Với những người như thế ngó mà còn nể hơn, vì người ta đã dám dẹp bỏ mặc cảm mà vào gym để hoàn thiện bản thân mình.
Ngay cả có những người vào gym tập lung tung xà bèng, sai cách, ngó cũng hơi dị dị tí. Nhưng nghĩ kỹ thì thấy ... kệ, sai mà có tập gì đó còn đỡ hơn là cứ ngồi nhà coi TV rồi uống bia và cứ thế qua ngày tháng mà.
Nếu bạn cũng bị mặc cảm giống như mình khi xưa, không dám ra đám đông tập thể dục thể thao vì mắc cở. Hãy anh dũng và tự tin lên để làm, vì những người trong gym thuở mới bắt đầu họ cũng đàng này hay đàng khác giống bạn mà thôi.
Thà là mình chịu mắc cở chút lúc đầu rồi sau đó ai cũng giống ai, cá nhân mình sẽ tự tin lên, sức khoẻ sẽ tốt hơn lên. Tự nhiên thấy cuộc đời đẹp đẽ cùng đáng sống hơn, tự dưng mình vui vẻ hơn thì tại sao lại không chứ?
Nếu có điều kiện, bạn nghe mình xúi dại một lần thử xem nha...
Don Hồ
Thứ bảy 30 tháng giêng, 2021
NGUỒN:
https://www.facebook.com/photo?fbid=263 ... 0643548996
#donho #donhosinger #casidonho #donhocasi #journey #tapthethao