Đăng trả lời 343 bài viết
DON HỒ: "You Are Mine"
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49981
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : GÁNH TÀU HỦ

    by music123 » Thứ 4 Tháng 2 03, 2021 9:20 am

    GÁNH TÀU HỦ

    Đầu năm 1978 cả Sài gòn đói ăn.

    Phường khóm bán gạo lẫn đầy sạn cùng thóc cho dân. Mỗi lần trước khi nấu nồi cơm phải xúm nhau ngồi nhặt sạn, nhặt thóc gần cả tiếng đồng hồ xong, mới bắt đầu đặt được nồi cơm lên cái lò củi. Không nhặt kỹ, cắn phải cục sạn là sẽ có cơ hội bị mẻ răng, phải đi nha sĩcòn tốn bộn tiền hơn!

    Nhà có 7 miệng ăn, gạo phường khóm bán cho chỉ ăn được khoảng mươi ngày là hết. Số ngày còn lại trong tháng phải xách bao đi mua bên ngoài mà ăn từng ngày.

    Ngày 23 tháng chạp năm ấy, tiễn ông Táo lên trời mà mà gia đình chả có được tí không khí Tết, miếng ăn còn phải chạy lo từng bữa thì lấy tiền đâu ra mà xa xỉ chơi Tết chứ!

    Buổi trưa sau giấc ngủ tránh nóng, bước ra sân trước nó thấy mẹ ngồi trên chiếc ghế đẩu, gần mẹ là một cô đội nón lá xùm xụp cũng ngồi thụp trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngay bên cạnh cô ta là cái đòn gánh với 2 cái nồi bằng thiếc bự cùng mớ chén linh tinh & một xô nước nho nhỏ có lẽ dùng để rửa chén.

    Mẹ thấy thằng con gãi đầu ngái ngủ, loạng choạng bước ra, ngoắc ngoắc rồi bảo:

    - "Dũng ra đây. Con khoanh tay chào chị Bảy đi con!"
    "Chị Bảy" quay vụt lại, tay gỡ vội cái nón lá trên đầu ra.

    Trước mắt nó là một người đàn bà tướng tá khoẻ mạnh, nhan sắc xoàng xoàng, nước da bánh mật khoảng 30 ngoài. Chị có một khuôn mặt hiền hậu, cặp mắt không mấy lanh lẹ với tròng trắng hơi bị vàng. Điểm son duy nhất trên khuôn mặt chị là nụ cười thật tươi với hàm răng đều như những hạt bắp.

    Chị Bảy cười tươi rói, 2 tay dơ ra phía trước vồn vã:

    - "Ôi em Dũng đây ạ? Em của chị lớn quá rồi. Chắc em không còn nhớ chị Bảy nữa đâu hả?"

    Đang bước đi, nó khựng lại vì ... không nhớ thật!

    Vẫn giữ 2 tay dơ ra phía trước tuy không được thằng bé Dũng xà đến, quay đầu qua phía mẹ, chị hỏi ý:

    - "Cho phép em được mời cô cùng các em chén tàu hủ cho ngọt miệng nhé cô? "

    - "Được, tôi cám ơn chị!"
    Hướng về thằng con, mẹ bảo:
    - "Vào bếp lấy 7 cái chén ra đây cho mẹ"

    Thằng bé Dũng lon ton chạy vào trong lòng khoái chí lắm. Tàu hủ nước đường là một trong những món mà nó thích nhất mà.

    Và chỉ một quãng ngắn tới bếp mà nó chợt nghĩ ra "Không lẽ đây là chị Bảy, chị giúp việc mà mẹ hay nhắc tới tên từ trước tới giờ?"

    Gia đình trước đó đã thay đổi nhiều người giúp việc, nhưng chị Bảy là người ở lâu nhất.

    Lúc chị Bảy còn làm thì nó còn quá nhỏ, bởi thế hình ảnh của chị Bảy trong đầu nó hầu như không có, chỉ biết loáng thoáng qua những lời kể của mẹ về một chị giúp việc tính tình đôn hậu làm việc rất giỏi mà thôi.

    Chị Bảy chỉ nghỉ làm khi bố mẹ chuyển qua Bangkok làm việc. 3 đứa nhỏ chưa tới tuổi đi học được đi theo, còn 2 anh lớn được gửi vào nội trú trong trường Lasan Taberd.

    Chị bảy mở nắp của cái nồi lớn ra, hơi nóng toả lên nghi ngút.

    Tàu hủ của chị làm bán trắng mịn ngó sạch sẽ & hấp dẫn. Nồi nước đường thơm thơm mùi gừng làm nó nuốt nước miếng ừng ực.

    Hai mẹ con 2 chén, còn 5 chén còn lại được cất vào trạn cho bố cùng các anh chị lát về ăn.

    Vừa ăn mẹ vừa hỏi thăm chuyện chị.
    Té ra đây là chị Bảy mà nó đã nghĩ tới thiệt. Từ khi nghỉ việc với gia đình nó, chị trở về quê một thời gian, rồi lại trở ngược ra Sài Gòn làm việc.

    Tại đây chị gặp anh & đem lòng yêu thương.

    2 người lấy nhau & có được 2 đứa con.

    Anh làm tài xế xe hàng tuyết đường Sài gòn - Lục Tỉnh. Cuộc sống gia đình không mấy sung túc nhưng chị đã khổ quen rồi, lại biết gói ghém nên cảm thấy hạnh phúc.

    Chị nấu tàu hủ gánh đi bán hàng ngày để giúp vào cho kinh tế gia đình & nuôi con đi học. Và hôm nay, chị Bảy đã đi ra khỏi tuyến đường chị hay đi hàng ngày với mục đích chính là ghé thăm bố mẹ, ghé thăm gia đình nó.

    Thế rồi chị cáo từ để đi bán tiếp. Mắt mẹ đỏ hoe & mắt chị cũng thế.

    Mẹ sai thằng con chạy vào lấy tiền để mẹ trả cho 7 chén tàu hủ, chị nhất định không lấy "Lâu em mới ghé được, cô cho phép em mời cô cậu cùng mấy em ạ"

    Mẹ nhất định không chịu:

    - "Tôi không cướp cơm chim của 2 đứa con của chị được. Chị phải để cho tôi trả, nếu chị không lấy thì lần sau chị đừng bao giờ ghé lại đây nữa..."

    Đẩy qua đẩy lại cuối cùng rồi chị cũng đành chịu cầm tiền.

    Sau khi gửi lời chào thăm đến "cậu cùng các em", chị Bảy khom xuống rồi nâng, quẩy cái gánh tàu hủ nặng trĩu lên vai. Chị từ giã bước đi mà còn quyến luyến ngoái lại mãi cho tới khi bóng chị xa tít rồi khuất sau dẫy nhà.

    Mẹ xụt xịt mũi như đang khóc, rồi quay vào nhà, khoá chốt cửa.

    Tuy không nhớ & chỉ mới gặp, nhưng chẳng hiểu sao thằng bé Dũng có nhiều cảm tình với chị Bảy?

    Có lẽ từ bao lâu nay mỗi lần nhắc tới chị là mẹ toàn kể lại những mảnh chuyện thật tốt đẹp phần thêm dáng chị nó toát ra một cái gì đó khổ khổ, tồi tội làm thằng bé động lòng trắc ẩn!

    Với với sức của một người đàn bà nó không hiểu làm sao mà chị có thể gánh được cái nồi tàu hủ to & nặng đến như thế mà đi rong ruổi khắp phố phường mà bán?! Bỗng nó ước gì có tiền để mua hết nồi tàu hủ để chị không phải xiêu vẹo nặng nhọc gánh đi & cũng để nó được ăn cho bằng đã.

    Buổi cơm chiều hôm đó gia đình nó chỉ còn được có mỗi dĩa rau muống xào cùng vài miếng chao. Tiền đồ ăn đã bị bẹo ra bớt để trả cho mấy chén tàu hủ hồi trưa mất rồi. Ôi thời buổi mà chỉ toàn những con người cùng khổ, cùng hoàn cảnh mài mại giống nhau, chả ai khá hơn ai!

    Những lần sau đó lâu lâu có những buổi trưa chị Bảy thỉnh thoảng lại có ghé qua.

    Mẹ chả bao giờ còn có ở nhà vì phải bôn ba đi buôn bán kiếm tiền nuôi gia đình.

    Cứ thế thằng bé Dũng lại được chị dúi cho ăn chén tàu hủ nước đường nóng ngọt lim, thơm lưỡi vào tay kèm với lời nhắn "Em đừng nói lại cho cô hay nhé!"

    Con nít mà, ngây thơ mà cũng chẳng thắc mắc, cứ thế mà ... ăn của chị vô tội vạ. Mà nếu có muốn trả tiền thì cũng làm gì có có để trả chứ?!

    Lớn hơn chút, biết suy nghĩ hơn, nó áy náy mãi chuyện này cho tới tận bây giờ.

    Thế rồi gia đình nó ra ngoại quốc hết, mất liên lạc!

    Ở bên quê nhà, bên kia bờ Thái Bình Dương, nó cầu mong gia đình chị mạnh khoẻ, chị Bảy khấm khá hơn. 2 con chị giờ đã trưởng thành có thể giúp lại cho bố mẹ, để chị không còn phải nhọc nhằn với gánh tàu hủ thật to trĩu nặng trên đôi vai.

    Và cầu mong cho những con người thật thà đôn hậu như chị mãi mãi được nhiều hạnh phúc...

    Don Hồ

    Thứ tư 3 tháng 2, 2021
    (Tấm hình được lấy xuống từ trên mạng mà không biết tên người chụp để cám ơn.)

    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo?fbid=265 ... 0643548996
    #donho #donhosinger #singerdonho #casidonho @donhocasi @ganhtauhu @donhojournal @childhood

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49981
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : đêm xuân vui chúc xuân

    by music123 » Thứ 6 Tháng 2 05, 2021 11:03 am

    ĐÊM XUÂN VUI CHÚC XUÂN

    https://www.youtube.com/watch?v=uwNaCK8UAOc

    Vừa đưa ông bà Táo quân về thiên đình dâng sớ lên Ngọc Hoàng thì nguyên một đám lâu la loi nhoi lao nhao cưỡi cá chép bay theo tiễn chân & nhắc chừng các Táo quân nhớ phải méc Ngọc Hoàng về loài virus cúm Tàu để Ngọc Hoàng còn sai thiên lôi mang búa tạ ra mà oánh cho nó tả tơi, tiêu tùng cho mọi người được nhờ...

    Trong không khí rạo rực của ngày Tết Nguyên Đán đang tới, sẵn tiện xin mời mọi người click vào cái youtube link để thấy ngày xuân thêm tưng bừng nhộn nhịp qua tiết mục "Chúc Xuân" của nhạc sĩ Đinh Trung Chính (Hoà âm Đồng sơn).

    Bài hát "Chúc Xuân" được chính thức ra mắt ở Hải Ngoại hơn mười năm trước, trong một nhân duyên, tình cảnh khá đặc biệt hay ho giữa người nhạc sĩ sáng tác cùng người ca sĩ.
    Định kể ra nhưng hiện đang gật gù vì thiếu ngủ, không tài nào biên nổi trong lúc này. Xin khất, hẹn lại mọi người vào đêm mai vậy.

    Mà cũng chẳng biết có ai hứng thú để nghe chuyện này không ạ?

    Don Ho
    Thứ năm 4 tháng 2, 2021


    (Hình lấy ra từ bìa của CD "Đón Xuân-Chúc Xuân của DonHo Production)

    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo/?fbid=26 ... 0643548996

    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49981
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : đôi dép giờ "lao động"

    by music123 » Thứ 7 Tháng 2 06, 2021 9:16 am

    ĐÔI DÉP GIỜ "LAO ĐỘNG"

    2/6/21

    Những nơi khác không biết sao chứ Sài gòn những năm từ 1976 đến 80, học sinh các cấp lớn-nhỏ ngoài những lớp phổ thông căn bản thông thường, còn phải học thêm môn chính trị và phải lấy những giờ "lao động".

    Giờ "Lao động" là một tuần ngoài giờ học ra, học sinh còn phải đi vào trường một số ngày hay một số giờ bắt buộc để trồng cây, để cuốc đất, đan lát, dán dép hoặc rửa ống nghiệm dơ, v.v...

    "Trồng cây, quốc đất, hay quét trường" để làm đẹp trường lớp, làm đẹp thành phố thì có thể hiểu được.
    Nhưng bắt học sinh tay không "rửa những ống nghiệm thuỷ tinh đã được xài qua, đã chứa những chất hoá học mà chẳng ai biết là chất gì?" là chuyện không hiểu nổi!

    Hoặc bắt học sinh đan lát - đan những cái giỏ đựng rượu, dán dép, để rồi mớ hàng ấy được gửi đi xuất cảng bán lấy tiền là chuyện cũng không hiểu luôn?

    Đại khái bắt học sinh làm việc không công, mà không được biết là ... cho ai?!

    Trong mớ công việc, "dán dép" tương đối là công việc "an nhàn" nhất. Chỉ tội mùi keo dán hoá học màu trăng trắng, có mùi hắc hắc nồng nặc khó chịu và hay làm cay xè mắt thôi.

    Công việc chỉ là:

    Trét keo vào đế mỏng bằng nhựa dẻo, rồi ập lại, cho dính vào với phần trên của dép làm bằng loại vải gì đó êm êm!
    Thằng bé Dũng thuở ấy sau những giờ lao động dán dép, thường cầm những đôi dép này lên xăm soi. Những đôi dép tê tái mỏng, trông như đồ hàng mã, nghe nói được "nhà nước" xuất khẩu qua các xứ Tây Phương?!

    Ừ, thì phải tống đi bán ở đâu đâu xa xa chứ tại Việt Nam ai mà thèm mua những loại dép này? Chẳng thực dụng tí nào! Chỉ cần một lần mang dép ra chợ sình lầy thôi là dính dơ hầy khỏi có mà rửa được đi.

    Mà có chà rửa thì xong đôi dép cũng ... "banh ta lông" luôn vì quá mỏng manh, cũng phải quăng xọt rác mà thôi.
    Sự thắc mắc về "đôi dép thứ này bán ra thì ai thèm mua?" cứ nằm mãi trong tâm trí của thằng nhỏ cho tới những năm về sau này khi đi lưu diễn có dịp được ở trong những căn phòng khách sạn cao cấp ở nhiều thành phố trên thế giới.
    Phòng khách sạn mắc tiền hơn khi mở tủ treo quần áo hay thấy để sẵn những "đôi dép lao động" của thuở xưa ấy trong những chiếc bao thật đẹp đẽ cho khách ngụ có thể dùng đi trong phòng cho khỏi dơ chân trong thời gian ở đó. Hoặc những hãng máy bay dùng để phát không cho những người khách ngồi hàng business class trong những chuyến bay đường dài.

    Và sẽ được dùng cho một vài lần, cao lắm là một vài ngày rồi quăng. Hiếm có ai xài xong rồi còn cầm về lắm vì xài chẳng được lâu!

    Đời sống kể ra có nhiều điều hay ho. Những thắc mắc của thuở ấu thơ xa xưa ấy, theo thời gian được từ từ mở gút, được có câu trả lời.

    Mà nếu mình không làm "ca sĩ", không phải ở khách sạn nhiều, chắc những câu hỏi như thế này rồi sẽ chồng chất cao lên mãi cho tới khi già rồi mang theo luôn về thiên đường hay ... địa ngục luôn!

    Cũng may có bộ óc tương đối tốt để thấy "vật" lại nhớ & nối kết lại với chuyện ngày xưa.

    Mà sao có những cái cần nhớ hơn như sách vở học hành chẳng hạn, thì nó lại chẳng nhớ được như thế này cho nhờ nhỉ?...

    Don Hồ
    6 tháng 2, 2021


    (Bài cũ đã được posted ngày 6 tháng 4, 2014, đăng lại)

    NGUỒN:
    https://www.facebook.com/photo?fbid=267 ... 0643548996


    Hình ảnh
    Hình ảnh
  • music123
    Moderator
    Bài viết: 49981
    Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 15, 2020 7:45 am

    Re: DON HỒ : Như Quỳnh- Xuân rồi vẫn đến...

    by music123 » Thứ 2 Tháng 2 08, 2021 11:07 am

    XUÂN RỒI VẪN ĐẾN...

    - "Don ơi, con có đi đâu mà có con Như, con để ý giúp em dùm cô với nha Don!"
    - "Dạ, cô..."
    - "Em nó ngó vậy thôi chứ nó còn dại lắm con."
    - "Dạ..."
    - "Cô cám ơn Don nhiều lắm."

    - "Cô ơi, cô đừng lo. Như Quỳnh là ca sĩ đi show nhiều năm rồi, tụi cháu tự biết lo hết đó cô. Nhưng những khi nào có dịp đi chung với nhau thì cháu cũng đùm bọc nhau mà..."
    - "Biết là vậy, nhưng cô vẫn lo Don ơi!"

    Đang nói chuyện dang dở với cô Quí thì Như Quỳnh ở đâu về, bước vào.
    - "Sorry anh Don, mẹ em cứ như vậy hoài à, khổ ghê!"

    Rồi quay sang mẹ, Như Quỳnh trách:
    - "Mẹ, mẹ đừng làm phiền anh Don mà..."
    - "Oh không đâu, cô đâu có làm phiền gì Don đâu Như Quỳnh?!"

    - "Mẹ em cứ vậy hoài à, em đã lớn vậy rồi mà mẹ cứ nghĩ em còn con nít như ngày nào..."
    Đang nói thì tự dưng ở đâu có tiếng chó sủa ầm ĩ, át cả câu chuyện. Phải nói lên như hét cầu mới nghe được nhau.
    - "Ủa nhà Như Quỳnh mới có nuôi chó hả?"

    Như Quỳnh hét lại:
    - "Dạ em không có. Chắc chó ở đâu ngoài đường đó."

    Chó vẫn gầm gừ sủa ầm. Cô Quí đứng dậy chạy ra phía cửa, cũng nói như hét để át tiếng chó sủa.
    - "Cô nghe tiếng sủa quen lắm, không phải chó của con hả Don?"
    Oh, nghe cô nói mới để ý, sao giống tiếng con Kino thế nhỉ? Lại có tiếng sủa hoà theo của cả Bambam nữa? Không lẽ ... 2 đứa nó đã chạy theo mình???

    Đứng phắt dậy bước vội theo cô Quí ra cửa...
    Thế rồi mở mắt ra. Chung quanh tối om, chó vẫn sủa ầm.
    Mình đang nằm mớ??

    Nhỏm dậy quát la 2 con chó, rồi tung mền bước ra cánh cửa kiếng vén màn ngó ra sân.
    Bên ngoài ánh trăng rọi xuống, một chú mèo đang ngoe nguẩy đuôi xoải bước trên bờ tường.
    Kino & Bambam sủa ... mèo!!!
    Ôi chao tiếng sủa đã giật mình ra khỏi hẳn cơn mơ . Và đây là lần đầu tiên trong giấc mơ mình có ... cô Quí & Như Quỳnh.

    Leo lên giường trở lại, không tài nào ngủ lại được. Lan man nhớ lại khuôn mặt cô với mái tóc tém & đôi mắt to...
    Cô Quí là mẹ của nữ ca sĩ Như Quỳnh & nhà thiết kế áo dài Tường Khuê. Như bao người mẹ khác ở trên trái địa cầu này, cô Quí rất thương con.
    Có một lần trong lúc đang quay video, gọi cô cho một chuyện gì đó. Xong xuôi, cô Quí ngập ngừng hỏi:
    - "Lần này bài em nó quay được không Don?"

    - "Dạ, bài nào mà Như Quỳnh quay mà không đẹp, không tròn bài thưa cô?"
    - "Vậy hả con? Nghe được vậy cô mừng! Cứ mỗi lần bà Như đi quay video là cô lo mà không ngủ được cho tới khi em nó trở về..."
    - "Trời, cô đừng lo quá mà bịnh chết cô ơi. Chẳng bao giờ cháu thấy Như quay bài nào mà bị xấu, bị dở cả..."
    Nói thế để trấn an cô thôi, chứ biết tỏng lần tới Như đi quay là cô Quí sẽ mất ăn mất ngủ tiếp. Người mẹ nào cũng thế mà...
    Rồi 2 năm trước cô Quí bị bạo bịnh mất mà mình đi hát ở xa chẳng hay biết. Lúc nghe được tin thì mọi chuyện đã xong cả vài tháng rồi.

    Có gặp Như Quỳnh trong một dịp show chung, có hỏi lan man thăm hỏi thì thấy Như Quỳnh vẫn có vẻ ổn tuy đôi mắt vẫn buồn lắm, thật buồn!
    Mà chẳng hiểu sao mỗi lần gặp Như Quỳnh là lại nghe giọng cô Quý như văng vẳng bên tai:
    "Có đi đâu có con Như thì con để ý em giúp cô nha Don!"
    Dạ!
    Ngay cả khi cô chưa nói thế lúc nào đi chung cháu cũng để ý dòm quanh mà.
    Nhưng Như Quỳnh mạnh mẽ lắm, chả bao giờ chịu để người khác giúp mình gì đâu.
    Có chăng là những cái lặt vặt kiểu như ... nâng dùm nhau cái valise bỏ lên ngăn trên lúc lên máy bay hoặc chia sớt cho nhau tô mì ly sau show khi đói lòng, mà thôi...

    Như Quỳnh & Don Hồ đều có một tật rất xấu là ... mê ăn mì gói!
    Chẳng biết trong valise bay show của Như Quỳnh thì sao, chứ valise của Don Hồ lúc nào đi đâu cũng phải có ít nhất vài gói mì.

    Tuy là dạo sau này ráng bớt ăn rồi vì mì gói độc, toàn bột ngọt, nhưng vẫn mang theo để phòng hờ. Và lúc nào cũng kiếm đủ mọi cớ để tự cho mình xì xụp húp cho bằng được miếng mì mặn mặn cay cay.
    Và với những người mê mì gói thì gói mì lúc đói lòng nó quí hơn tất cả mọi thứ trong lúc đó. Bởi thế, show nào mà có Như Quỳnh là thế nào cũng bỏ thêm mì vào phòng khi thấy cần thiết là có mà xì ra cho nhau liền.

    Thế rồi, ba Như Quỳnh cũng mới ra đi theo mẹ, theo cô Quí.
    Ngay trong mùa dịch mọi thứ đều khó khăn hơn. 3 chị em của Như Quỳnh loay hoay lo đám tang bố cho tươm tất.
    Ngày viếng bác trai là ngày mình có hẹn phải đi lấy Covid Test để nộp lên cho Paris By Night (lúc ấy đang trong quá trình quay chương trình Xuân Hy Vọng Paris By Night #131. Ai có mặt ở trường quay đều phải có giấy chứng nhận "Âm Tính" với bệnh dịch).

    Xếp hàng đông quá, ra bị trễ giờ.
    Khi tới được nhà quàn thì đã đóng cửa, đứng bên ngoài vái bác rồi nhắn tin chia buồn cùng lời xin lỗi với gia đình.
    Tiết mục Như Quỳnh có dàn dựng, có vũ công (Như Quỳnh đã chấp nhận & không muốn thay đổi). Thời gian thật gấp rút, ngày hôm sau là ngày Như Quỳnh tập dợt.

    Chẳng biết rồi Như Quỳnh đã tập dợt ra sao, có nhớ nổi những gì được chỉ không? Nhưng một điều chắc chắn là: Có công việc liên tiếp đầu óc sẽ bận rộn, sẽ sớm thoát ra được sự ũ rũ- khóc than người ra đi hơn.

    Mình biết được thế do 10 năm trước bố mình mất đúng ngay tuần lễ bay show bên Úc Châu. Tuần đầu tiên mình đã bỏ để ở lại làm đáng tang, ở bên mẹ. Tuần lễ sau đó anh MC Nguyễn Ngọc Ngạn gọi về từ Sydney, điềm đạm anh nói:
    - "Anh nghĩ em nên bay qua để đi những shows còn lại đi. Em phải đứng dậy mà đi tới, phải mạnh mẽ để bác gái có chỗ dựa, thay vì em cứ ở nhà mà khóc lóc như thế cũng chẳng làm được gì hơn..."

    Suy nghĩ thấy anh nói đúng, mình đã đổi vé để bay qua Úc.
    Và quả thật công việc đã vực mình dậy sớm hơn mình nghĩ.
    Bởi thế, công việc sẽ làm cho Như Quỳnh bớt buồn đau hơn...

    Ngày tổng dợt, thấy Như Quỳnh cũng mạnh mẽ lắm. Tinh thần trách nhiệm làm cô dấu hết những nỗi buồn để ráng hoàn tất tốt công việc mình được trao.
    Quay video trong khi dịch đang hoành hành thật mạnh ở miền Nam Cali, người lớn tuổi liên tiếp ra đi. Cho nên mọi thứ kỹ càng lắm, chia giờ ra cho từng ca sĩ. Ai xong phận sự rồi về ngay nên mình cũng không biết tiết mục của Như Quỳnh đã ra sao, Như đã hát một bài nhạc Xuân của nhạc sĩ Lam Phương.
    Tự dưng khuôn mặt cùng hình dáng cô Quí lại như hiện ra trước mặt:

    - "Cô lo quá Don ơi. Bài của em chuyến này được không con?"

    Và như lần trước, lại trấn an cô.
    Nhưng trong thâm tâm biết chắc chắn lần này cho dù Như Quỳnh có hát, có nhảy múa như thế nào đi chăng nữa ánh mắt của Như Quỳnh sẽ chẳng trong veo được như mọi lần đâu, mà sẽ chứa đựng nỗi buồn mênh mông của cả một đại dương sâu thẳm.
    Và rồi đêm đêm, chắc chắn sẽ có những tiếng khóc thút thít, chẳng biết tới bao giờ mới nguôi.

    Tội Như Quỳnh.
    Tội 3 chị em...

    Don Hồ
    Chủ nhật 7 tháng 2, 2021

    (Hình Như Quỳnh chụp bởi Huy Khiêm, xin từ John Nguyễn bên Thuý Nga. Cám ơn John nhiều)
    NGUỒN:

    https://www.facebook.com/photo?fbid=267 ... 0643548996

    Hình ảnh
    Hình ảnh
Đăng trả lời 343 bài viết

Ai đang trực tuyến?

Người dùng duyệt diễn đàn này: Google [Bot] và 149 khách